Chương 123
Lục Ngưng dứt khoát đặt phòng ở một khách sạn 5 sao của thành phố A, cô ấy không muốn dính líu đến mấy chuyện rắc rối của Lục gia.
Đổng Tồn không thuyết phục nổi vợ, sau khi giải quyết xong công việc, hắn liền chạy thẳng đến nhà cũ Lục gia.
Thím Lưu ra mở cửa, tưởng rằng là Lục Cảnh Văn đang công tác vội vàng chạy về nhà, nhưng sau khi nhìn thấy người trước mặt là Đổng Tồn, bà sửng sốt một chút.
“Đổng tiên sinh? Ngài đến gặp lão phu nhân sao!” Lục Ngưng và Đổng Tồn đã kết hôn được 7-8 năm, số lần Đổng Tồn đến Lục gia chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cũng may là trí nhớ của thím Lưu tốt.
Đổng Tồn gật đầu một cái, sau khi nhìn thấy lão phu nhân trong phòng khách, cũng không chào hỏi thêm gì nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Về chuyện của Sơ Uyển, kế tiếp cô nhỏ tính xử lý như thế nào?”
Lục lão phu nhân ngẩn người.
Đổng gia là người của kinh thành bên kia, gia thế thâm sâu, không đứng cùng cấp bậc với Lục gia bên này, nói thật, lão phu nhân cũng không muốn trêu chọc đến Đổng Tồn.
“Cháu mới vừa đi ngang qua từ đường, thấy trạng thái của Sơ Uyển rất không ổn.” Đổng Tồn uống ngụm trà, tiếp tục nói: “Cô nhỏ hẳn cũng rõ ràng, Sơ Uyển là đứa nhỏ mà người nhìn lớn lên, về phẩm hạnh của con bé cũng không cần cháu nói nữa, nhưng quan tâm quá mức có thể xảy ra chuyện không thể lường được. Cơ thể của con bé ốm yếu, nếu quỳ quá lâu mà xảy ra vấn đề, người không đau lòng sao?”
Thấy lão phu nhân không nói lời nào, hắn cười một cái, rất tự nhiên nói: “Phó Chi dù sao chỉ là một đứa con nuôi, cũng không hề có quan hệ huyết thống với người. Người tức giận, Sơ Uyển cũng đã chịu phạt, hà tất phải quan tâm ý kiến của người ngoài mà xa cách với cháu gái ruột của mình?”
Bệnh tình của lão phu nhân là do Phó Chi chữa khỏi, lúc trước là bà ấy coi thường xuất thân của Phó Chi, nhưng sau khi ngẫm lại, cảm thấy mọi việc cũng không hẳn như vậy.
Không biết là do đứa trẻ nhà nghèo biết đảm đương việc nhà sớm hay là Phó Chi biết không ít thứ, lão phu nhân rất có hứng thú với cô.
“Ta đã miễn cho con bé chép kinh Phật, một ngày ba bữa cơm đem qua.” Bà ấy rót một chén trà khác, đẩy về phía Đổng Tồn: “Quỳ năm ngày cũng không quá đáng.”
“Đầu gối của Sơ Uyển đã chuyển xanh, đi lại sẽ rất khó khăn. Điều này sẽ ảnh hưởng đến việc con bé đến gặp giáo sư Hà.” Đổng Tồn xoa xoa giữa mày, hắn không còn nhiều kiên nhẫn nữa: “Như vậy đi, danh sách đi bàn chuyện hợp tác của con trai cả người vẫn chưa được chốt đúng không? Bên hợp tác là một chi nhánh nhỏ của bạn cháu, quyền quyết định thuộc về người.”
Đổng Tồn rời khỏi Lục gia, Lục lão phu nhân sai thím Lưu đưa hai mẹ con Bạch Dao và Lục Sơ Uyển ra khỏi từ đường.
“Vậy còn Phó Chi tiểu thư bên kia?” Thím Lưu hỏi nhỏ lão phu nhân, vẻ mặt có chút bất an.
“Nếu con bé hỏi thì cứ bảo Sơ Uyển đã quỳ được năm ngày.” Lục lão phu nhân uống bát cháo loãng trong tay, thấy thím Lưu muốn nói lại thôi, nghĩ đến số thuốc đăng trong mấy ngày hôm nay, nỗi tức giận trong lòng đã nguôi ngoai, không tức giận, hỏi: “Làm sao? Cháu gái ruột của tôi bị phạt ba ngày rồi, tôi còn không thể đau lòng sao? Phó Chi không vui thì tống nó về lại cô nhi viện đi!”
Trong lòng thím Lưu “Lộp bộp” một cái.
Vội vàng trấn an lão phu nhân: “Lão phu nhân ngài đừng tức giận, sức khỏe của ngài vẫn cần tiểu tiểu thư chăm sóc! Tiểu tiểu thư cũng không phải loại người không thể nói lý, ngài đừng suy nghĩ nhiều như vậy.”
Ngày hôm sau.
Lục lão phu nhân tìm người kiểm tra cho Lục Sơ Uyển.
Mặc dù đã ra sớm hơn hai ngày, nhưng đầu gối của cô ấy đã hiện lên các tầng xanh tím vì phải quỳ quá lâu, sưng đỏ rất khủng khiếp, đi lại không còn thuận tiện nữa.
Thậm chí vừa mới đi ra khỏi từ đường, đã sốt cao không ngừng, còn thảm hơn việc quỳ trong từ đường.
Lục lão phu nhân phái bác sĩ Lương đến khám cho Lục Sơ Uyển.
Cơn sốt cao cứ kéo dài, Đổng Tồn ban đầu còn muốn giới thiệu Lục Sơ Uyển cho công ty xuất bản đĩa nhạc, nhưng cũng bởi vì trận này bệnh trì mà hoãn xuống dưới.
So với đau lòng Lục Sơ Uyển, Đổng Tồn càng lo lắng hơn, liệu rằng bản thân hắn có thể để lại ấn tượng tốt với giáo sư Hà hay không.
“Chú đừng lo lắng, bài kiểm tra lần này của giáo sư Hà ra rất khó.” Lục Sơ Uyển không ngờ Đổng Tồn lại quan tâm đến giáo sư Hà như vậy, thậm chí còn tới Lục gia cầu xin cho cô, cô ấy vẫn rất có lòng tin.
Đổng gia là một cái cây lớn, ở Bắc Kinh rất có tiếng nói.
Lục gia đặt cạnh Đổng gia không xứng một xu, đây cũng chính là lí do Đổng Tồn đi tay không đến cửa vẫn tràn ngập tự tin.
Lục Sơ Uyển nói: “Cháu đã hỏi anh Dư Bạch, anh họ nói, lần này hai câu hỏi mà giáo sư Hà đưa ra trong đề thi, anh ấy chỉ giải được một câu, còn không biết đúng hay sai. Giáo sư Hà chọn học sinh thông qua xác suất làm bài, hai câu hỏi cháu cũng đã làm được, hẳn sẽ được chọn.”