Chương 120
Có trời mới biết cái lúc bà biết bản thân sắp chết, cái loại tuyệt vọng đau khổ chỉ có chính mình hiểu rõ, mấy đứa nhỏ trong nhà có chăm sóc thế nào cũng không thể san sẻ được bệnh tật của bà.
Cũng may Phật Tổ phù hộ, để Chi Chi khám bệnh cho bà, bà mới có được hy vọng sống!
“Cháu ngoan, mau tới đây, để bà nội nhìn con một chút!”
Vui mừng đến phát khóc, Lục lão phu nhân khen Phó Chi không dứt miệng, bà nói: “Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, Chi Chi không hổ danh là con cháu của Lục gia chúng ta!”
Bà ấy vốn dĩ chỉ cho rằng Phó Chi là một học sinh trung học, làm sao có thể biết về y học, nhưng bà chỉ uống vài chén thuốc đắng, đã an ổn sống tiếp mà không sợ cái chết!
Phó Chi bị Lục lão phu nhân kéo qua, nghe thấy lão phu nhân cảm khái: “Bà nội đúng là không uổng công thương cháu!”
Lão phu nhân vừa dứt lời, Hứa Vi không thể nhịn được nữa: “Ha ha.”
Trong phòng rất yên tĩnh, giọng của cô ấy rất đột ngột.
Lục lão phu nhân: “…”
Lục lão phu nhân liếc qua Hứa Vi một cái.
Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Mà Phó Chi cũng không có ảnh hưởng gì, vẻ mặt luôn buông lơi lường biếng, giọng điệu nhỏ nhẻ xen lẫn nghiêm túc, cô nhìn thẳng vào mắt của Lục lão phu nhân, chậm rãi nói từng chữ.
“Thương cháu thì để cháu thu tiền.”
Cái… cái quái gì?
Phó Chi hỏi bà ấy: “Chẳng lẽ khám bệnh không cần trả tiền? Bà thương cháu chỉ để chiếm lợi thôi ư?”
Lục lão phu nhân nghẹn một chút.
Bị đôi mắt hạnh của cô gái nhỏ nhìn chằm chằm, trong lòng có chút khẩn trương: “Cái này, à thím Lưu, lấy cái thẻ ngân hàng 8 vạn….”
“800 vạn.” Phó Chi từ chối thẻ ngân hàng 8 vạn: “Cháu có quy tắc cứu người của mình. Mạng của bà, tuyết đối xứng với 800 vạn.”
“800 vạn? Sao không đi cướp ngân hàng luôn đi? Phó Chi, mày còn biết xấu hổ hay không!” Cơn tức giận trong lòng Bạch Dao đã đè nén từ lâu, tất cả đều toát ra hết trong câu nói.
“Con gái của bác có liên quan đến hành vi cố ý giết người, nếu bác có thời gian đau lòng cho tiền của Lục gia, chi bằng hãy đau lòng cho con gái của mình, sau đó tìm cách chịu trách nhiệm hình sự thay đi.”
Phản ứng đầu tiên của Bạch Dao là ngẩn ra, trong lòng sợ hãi tột độ, vô thức quay sang nhìn thái độ của lão phu nhân: “Mẹ, mẹ có thể quản nó được hay không!”
Lục lão thái thái: “…”
Lão phu nhân có thể quản thế nào đây?
Không nhìn thấy mạng sống của bà ấy đang nằm trong tay của Phó Chi sao?
Hơn nữa Chi Chi nói mạng của bà xứng với 800 vạn, bà cũng cảm thấy xứng!
Chỉ là nói đến trách nhiệm hình sự, lão phu nhân nghĩ đến chuyện Lục Sơ Uyển hại mình.
Ngay từ đầu bà đã cảm thấy Lục Sơ Uyển không đáng tin cậy, quả nhiên, bà xém chút nữa đã hẹo rồi!
“Thím Lưu, đưa tiểu thư đến từ đường quỳ năm ngày, không cho phép đưa đồ ăn đến!” Lục lão phu nhân nhìn qua thấy chén thuốc của Phó Chi, cả người chết lặng.
Sắc mặt Lục Sơ Uyển trắng bệch, cắn môi nói: “Cho dù chuyện đã xảy ra, nhưng không thể nói là thuốc của cháu có vấn đề được, bà nội, lúc bà uống thuốc xong cũng cảm thấy thoải mái hơn mà.”
“Trong người bà ấy có hàn khí, đơn thuốc tôi kê là để khai thông bệnh khí, trong đó có mấy vị thuốc xưa, kết hợp với dâm bụt, địa hoàng, thủ ô là tương khắc nhau, dẫn đến máu trong người của bà không lưu thông, thần kinh rối loạn, xuất hiện hiện tượng giảm mạch đập, sẽ thoải mái trong thời gian nhất định, nhưng thực tế đã làm tổn thương tới nội tạng, cho nên mới không ngừng nôn ra máu.”
Phó Chi giải thích xong, phất phất tay: “Được rồi, nếu đã hiểu rồi thì đi quỳ đi, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng khám bệnh của tôi.”
Nếu ảnh hưởng đến tâm trạng khám bệnh thì sẽ như thế nào?
Không ngờ đến lão phu nhân cũng lạnh lùng nói: “Không nghe thấy Chi Chi nói gì sao? Còn không mau đi quỳ đi? Kinh Phật cũng phải chép hết cho ta!”