Chương 118
Tổng cộng có 38 vị thuốc, liều lượng của mỗi loại chỉ có 0.01.
Bác sĩ Lương cầm đơn thuốc, sắc mặt đều thay đổi.
Bọ cạp, rết, hoàng liên, hoàng cầm, khổ sâm, đại hoàng….
Những người am hiểu về y học hoặc những người đã từng dùng thuốc Đông Y đều biết những vị thuốc này là gì.
Đắng!
Vô cùng đắng!
Đây cũng không phải thứ mà người sống có thể uống nổi, Phó Chi còn đem những vị thuốc này kết hợp lại.
Là có bao nhiêu hận thù! Đây là chữa bệnh sao?
Lục Sơ Uyển cũng nhịn không được nói: “Thật là buồn cười! Cái này cũng có thể gọi là phương thuốc sao? Bà nội, bà ngàn vạn lần đừng nghe em ấy, bệnh tim của bà phải uống thuốc được bác sĩ chỉ định, sao có thể uống thuốc bậy bạ được!”
Lục lão phu nhân không thể chịu khổ thêm, bà ấy vừa đá chân vừa làm loạn: “Đừng nói mấy chuyện vô vị đó với ta nữa, ta phải uống thực phẩm chức năng!”
Phó Chi nhàn nhạt mà liếc bà ấy một cái, thành thật nói: “Bà uống không nổi.”
Lục lão phu nhân không thể chịu được việc người khác coi thường mình, trái tim bà lại bắt đầu đau đớn.
Không sức lực nói chuyện, Phó Chi liền tiếp tục nói: “Trung y chữa bệnh coi trọng duyên phận, tiền xem bệnh cháu sẽ không lui lại. Còn đơn thuốc cháu kê, bà thích uống hay không thì tùy, cơ thể của bà thì bà tự quyết định đi.”
Với thái độ phục vụ này thì chỉ có đánh giá 1 sao không hơn không kém.
Lục lão phu nhân kìm lại cơn tức giận nhìn cô.
Đôi mắt hạnh của Phó Chi trong veo, yên tĩnh đứng trong phòng, không nói lời nào, toàn thân tỏa ra một thái độ thờ ơ, đem đến cho người ta một chấn động khó tả.
Trái tim lão phu nhân đập thình thịch, nghĩ tới lời của Phó Chi nói lúc trước.
Một câu có thể nói là trùng hợp, nhưng câu nào cũng giống sự thật thì phải làm sao?
Trong lòng lão phu nhân như đống tro tàn, bỗng nảy sinh khát vọng muốn sống, bà nói: “Tôi muốn uống thuốc Phó Chi kê, bác sĩ Lương cậu đừng xen vào. Thím Lưu, đi bốc thuốc đi…”
Bác sĩ Lương là một bác sĩ chuyên nghiệp, so với các bác sĩ của bệnh viện thành phố A, y thuật rất cao siêu, nhưng hắn lại nói lão phu nhân không thể sống được nữa.
Chỉ có Phó Chi nói, Lục lão phu nhân vẫn có thể cứu được.
Nếu có thể sống sót, ai lại muốn chờ chết chứ?
Dù thế nào bà ấy sẽ chiến đến lúc chết thì thôi.
Chắc chắn không lỗ!
Hứa Vi muốn nói lại thôi, cô ấy thật ra không muốn Phó Chi dính líu đến những chuyện này, nhưng hình như Phó Chi rất thích cuộn giấy sắt kia…
Thím Lưu nhanh chóng xách theo một bao thuốc trở lại, Phó Chi dặn dò: “Thuốc này cần sắc với 4200 ml nước, mỗi lần uống 1200 ml, một ngày uống tám lần.”
Bạch Dao với Lục Sơ Uyển kề tai nói nhỏ: “Trung y chú trọng đến kê đơn đúng thuốc, nó trực tiếp để tất cả dược liệu lại nấu, tác dụng phụ có bao nhiêu lớn!”
Thím Lưu bưng thuốc lên, cả gian phòng nồng nặc mùi thuốc bắc.
Đến gần hơn, Lục lão phu nhân đang yếu ớt nằm trên giường lại bắt đầu nôn khan.
Bà ấy không thể chịu nỗi cái mùi này, đặc biệt bên trong còn có bọ cạp với rết, bà nói: “Ta phải xây dựng tâm lý đã.”
10 phút trôi qua, cũng không nhúc nhích được gì.
Thấy thuốc sắp nguội, Phó Chi lấy thuốc từ trên tay thím Lưu, một tay bóp vào xương quai hàm của lão phu nhân, dùng lực một chút, thấy người “ưm” một tiếng, vừa há miệng ra, cô liền đổ hết chén thuốc vào.
Thuốc Đông Y vừa đen vừa vàng sền sệt trượt từ cổ họng lão phu nhân xuống dưới dạ dày.
“Oẹ…”
Lão phu nhân muốn nôn ra, Phó Chi chậm rãi đặt chén thuốc xuống, nhắc nhở: “Nôn ra, đêm nay đau đến chết.”
Lục lão phu nhân: “…”
Thôi, Lục lão phu nhân nhớ đến cơn đau đớn vừa rồi, nén nước mắt lại, cố gắng nuốt xuống.