Chương 340: Phiên ngoại 1: Vợ chồng Lục thị
- Trang Chủ
- Không Hề Đáng Yêu - Tây Phong Chước Chước
- Chương 340: Phiên ngoại 1: Vợ chồng Lục thị
Giang Nhược hi vọng hôn lễ khiêm tốn đơn giản, thế là dựa theo sở thích của cô, Lục Hoài Thâm bảo Bùi Thiệu sàng lọc một số nơi thích hợp tổ chức hôn lễ, cuối cùng quyết định nơi cử hành tại một hòn đảo nhỏ thuộc quốc đảo nào đó ở nam Thái Bình Dương.
Là nơi Giang Nhược từng kì vọng, nhưng lại bỏ lỡ.
Vốn dĩ Giang Nhược còn tưởng, cử hành một lễ cưới hoa viên đơn giản ở biệt thự nghỉ dưỡng của ông trẻ Giang cũng không tồi.
Sau đó Lục Hoài Thâm đã cho cô xem ảnh concept đám cưới hải đảo, cô lại động lòng không thôi, lập tức thay đổi ý kiến ban đầu.
Do những việc vụn vặt chi tiết cần chuẩn bị cho đám cưới rất nhiều, hơn nữa thời gian cấp bách, nên phải đầu tư càng nhiều nhân lực vật lực hơn.
Từ khi bắt đầu, ngoài đặt váy cưới, lễ phục thì những chuyện còn lại Giang Nhược không qua tâm, đều do Lục Hoài Thâm sắp xếp.
Váy cưới và lễ phục do một nhà thiết kế váy cưới thời trang cao cấp ở Paris mà Lục Hoài Thâm nhờ Quý Lan Chỉ mời thiết kế.
Lục Hoài Thâm hỏi cô có yêu cầu gì về váy cưới, có thể trao đổi trước với nhà thiết kế. Các phần khác của hôn lễ, anh có thể tạo một số niềm vui bất ngờ, nhưng anh cho rằng váy cưới vẫn phải dựa theo sở thích của Giang Nhược.
“Em chẳng có yêu cầu gì đặc biệt,” dáng vẻ Giang Nhược rất tùy ý, vô cùng chăm chú trêu Mãn Mãn đang nằm trên giường giơ chân lôi tất, được một lúc cô bảo: “Em nghĩ xong rồi, không cần đuôi váy kéo dài, nhưng tốt nhất phải có mạng che mặt cô dâu dài, không cần váy nhiều tầng rậm rạp, tốt nhất là váy cắt may ôm sát người, thân váy đừng làm bằng vải sa, dùng nhiều nhân tố gấm là tốt nhất.”
Lục Hoài Thâm bị cô chọc cười, “Yêu cầu quả thực không đặc biệt, nhưng rất nhiều.”
Không chỉ như vậy, trong khi Giang Nhược đang nói về những ý tưởng của mình cho váy cưới, lại nghĩ đến lễ phục của Lục Hoài Thâm nên có kiểu dáng thế nào.
Lễ phục Tuxedo hay trang phục đuôi én? Tuxedo kiểu Anh hay kiểu Mĩ? Ve cổ áo kiểu Anh trông có vẻ khí chất hơn, nhưng cô lại rất vừa ý hai hàng khuy kiểu Pháp.
Hoặc nữa là, trang phục đuôi én có phải sẽ có cảm giác trang trọng hơn một chút không?
Lục Hoài Thâm nghe mà to đầu, nói thăm dò: “Lễ phục bình thường tham gia yến tiệc không phải là được rồi à?”
Giang Nhược khoanh tay cười rất ẩn ý, “Anh cảm thấy hôn lễ của mình na ná yến tiệc bình thường vẫn tham gia hả?”
Lục Hoài Thâm: “…anh thấy có thể dựa theo kiểu dáng váy cưới cuối cùng của em để kết hợp, em thấy thế nào?”
Giang Nhược nhất thời lại không nghĩ ra được câu trả lời nào tốt hơn, chỉ đành nói: “Em thấy cũng được.”
Sau đó, Giang Nhược cảm thấy Lục Hoài Thâm càng ngày càng láu cá, hai người có tận mấy lần xuất hiện bất đồng ý kiến trong mấy bộ lễ phục nghi thức và yến tiệc, mỗi lúc như thế, Lục Hoài Thâm sẽ quẳng vấn đề cho cô, không bao giờ đưa ra câu khẳng định, không phải “Em thấy thế nào?”, thì là “Anh tin thẩm mĩ của em”, quá hơn nữa còn có “Chỉ cần là em chọn anh đều thích”.
Giang Nhược không chỉ nắm trong tay quyền quyết định, hơn nữa ánh mắt còn phải nhận được sự khẳng định, đơn giản là thỏa mãn sự tự tin và lòng hư vinh của cô về mọi mặt.
Trên thực tế là Lục Hoài Thâm căn bản chẳng để ý việc mặc cái gì, từ lâu anh đã có giác ngộ “người đàn ông trong ảnh cưới và trong đám cưới chỉ làm nền và là món đồ thời trang của phụ nữ”.
Sau khi Giang Nhược phát hiện trò mèo của anh, cố tình tìm thêm mấy kiểu trang phục trông tương tự nhau, nhưng thật ra chỗ chi tiết hoàn toàn không giống để cho anh lựa chọn.
Trang phục của Lục Hoài Thâm trước khi kết hôn là do Bùi Thiệu sắp xếp chuyên gia mua sắm hoặc đặt may, phối sẵn đặt vào tủ quần áo. Sở thích của anh không ngoài đen trắng xám cùng sắc điệu sẫm, cà vạt có thể cho phép có màu sắc hơi bắt mắt một tí, ví dụ màu đỏ rượu.
Sau khi ở bên nhau, thỉnh thoảng Giang Nhược cũng mua sắm quần áo, đồ dùng hàng ngày cho anh, thẩm mĩ thật ra không khác Lục Hoài Thâm là mấy, chỉ là cách phối trẻ trung hơn.
Cho nên Lục Hoài Thâm chưa từng hao tâm tốn sức vì chọn quần áo vật dụng.
Hiện giờ căn bản là Giang Nhược đang đưa ra vấn đề khó cho anh.
Ban ngày anh đã bị Bùi Thiệu hỏi quá nhiều vấn đề kiểu “hoa tươi trong hôn lễ cần màu sắc gì, loại gì”, “phông nền hôn lễ muốn chọn màu gì”, trừ những thứ anh chắc chắn, mỗi lần đều phải dùng phép loại trừ để chọn thứ Giang Nhược thích nhất.
Bây giờ nhìn âu phục cô đưa, lướt qua một cái, đầu tiên anh có thể cơ bản chắc chắn rằng Giang Nhược thích màu đen, vì kiểu màu đen chiếm đa số, lại thử đoán tiếp, cô thích chất liệu gấm, vì váy cưới của cô nhấn mạnh nhân tố gấm, thế là chọn một bộ tuxedo kiểu Anh ve áo viền sa tanh.
Giang Nhược nhìn bức hình trong máy tính bảng, chống má chau mày, “Ồ…”
Trong lòng Lục Hoài Thâm lộp bộp một tiếng, kế tiếp lại nghe cô nói: “Ông xã, anh không thấy trang phục đuôi én đẹp hơn à?”
Lục Hoài Thâm thua toàn tập.
Giang Nhược cứ thế bất tri bất giác gia nhập quá trình chuẩn bị hôn lễ, tấ cả xuất phát từ theo đuổi hiếu kì.
Đã giao hẹn toàn bộ giao cho Lục Hoài Thâm thu xếp, cô không can thiệp, nhưng hôm nay hỏi bánh cưới anh quyết định chưa, là fondant hay kem? Ngày mai hỏi trong hộp quà lưu niệm định để những gì? Một lúc lại hỏi chuyến bay của khách anh sắp xếp thế nào?
Từ sau đấy, Lục Hoài Thâm liền biết Giang Nhược không nén nổi lòng hiếu kì, mỗi lần quyết định một chi tiết trong hôn lễ, thì sẽ nói cho Giang Nhược biết, đương nhiên ngoại trừ những phân đoạn bất ngờ, nếu cô có chỗ không vừa ý, thì cứ việc làm theo ý của cô.
Một tháng trước ngày cưới, hai người có thời gian rảnh rỗi đến nơi cử hành hôn lễ chụp ảnh cưới, tiện thể khảo sát tình hình.
Giang Nhược chẳng có chấp niệm với váy cưới, ảnh cưới, lượng công việc ngày thường của Lục Hoài Thâm thì nhiều, Giang Nhược không nỡ giảm bớt thời gian của anh, thế là chỉ chụp một bộ ảnh dùng để làm kỉ niệm. Nếu không phải hôn lễ cần, Giang Nhược có khả năng cũng sẽ không nghĩ đến chụp ảnh cưới. Cô trước nay không mấy say mê đối với khâu mang tính phô trương này.
Trong thời gian chuẩn bị hôn lễ, tâm trạng Giang Nhược vẫn rất bình tĩnh, ngoài cảm thấy rườm rà, không hề có một chút căng thẳng nào khi hôn lễ sắp tới gần.
Vài ngày trước hôn lễ, khi váy cưới và lễ phục được nhà thiết kế gấp rút thực hiện liên tiếp mấy ngày lần lượt đưa đến, cô với tư cách là đương sự mới hoang mang mang tính xu hướng.
Giang Nhược và Lục Hoài Thâm xuất phát trước hai ngày, ngoài Kiều Huệ và Trình Khiếu, còn có cả nhà Quý Lan Chỉ với thím Ngô phụ trách trông Mãn Mãn đồng thời đến trước.
Nơi đó và trong nước chênh lệch thời gian 5 tiếng, cộng thêm thời gian chuyến bay và trung chuyển 20 tiếng, khi đến nơi đúng vào buổi sáng trước hôn lễ một ngày. Khách khứa còn lại sẽ căn cứ theo lịch trình của mình, lần lượt đến vào buổi chiều hoặc sáng ngày mai.
Ngoài trời ánh nắng chói chang, thường có thể thấy mặt biển xanh thẳm điểm xuyết những hòn đảo xanh và bãi cát trải dài trong không trung, ánh mặt trời, biển lớn, trời xanh hợp thành khung cảnh tĩnh mịch nhưng chan chứa sức hấp dẫn khiến người ta say mê.
Bước ra khỏi cabin, hơi nóng ẩm ướt phả vào mặt.
Người bản địa nhiệt tình có nghi thức hoan nghênh đặc thù, suốt đường đàn hát dân ca chào đón hành khách xuống máy bay, đeo cho mỗi người một vòng hoa mang đầy phong thổ hải đảo.
Xe đưa đoàn đến cảng, thủy phi cơ đưa đoàn người lên đảo nhỏ.
Hôn lễ lần này, ngoài công ty tổ chức tiệc cưới, còn có đoàn đội ngoại tuyến công ty công quan của Phương Dã kiểm định nghiêm ngặt, phụ trách sắp xếp lịch trình của cô dâu chú rể và khách khứa, trù tính tất cả các khâu.
Hòn đảo này là đảo tư nhân, diện tích lớn, việc bố trí mỗi đảo một khách sạn lại có tính riêng tư, những ngày trong kì thuê lễ cưới, sẽ không có người ngoài không tham gia hôn lễ lên đảo.
Nhóm Lục Hoài Thâm và Giang Nhược là những người đến trước nhất, trên đảo đã bắt đầu dựng sân bãi ngày mai cử hành nghi thức, nhân viên công tác bận bịu trước sau, cũng chẳng có vẻ lạnh lẽo buồn tẻ.
Sau bữa trưa, Giang Nhược vốn muốn đi đối chiếu phòng khách mời, chỗ ngồi và giờ tiệc với nhân viên công tác, còn phải xác nhận một chút chi tiết ngày mai. Kết quả bị Quý Lan Chỉ ngăn cản, bảo bà ấy với Lục Hoài Thâm sẽ phụ trách, sau đó đẩy Giang Nhược đi làm spa toàn thân.
Đám cưới lần này Giang Nhược và Lục Hoài Thâm chỉ mời bạn bè thân thiết, khoảng hơn trăm người. Lúc sẩm tối, đa phần khách mời đã đến đủ, vào đêm, sau khi khách nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút thì ra ngoài ăn tối, nhà hàng lộ thiên của khách sạn đốt lửa trại, bầu không khí dần dần sôi động lên.
Hạ Tông Minh chuẩn bị tiệc độc thân ở quán bar, đã kéo Lục Hoài Thâm đi từ lâu rồi, Giang Nhược cũng về phòng, nghĩ rằng phải ngủ sớm một chút, giữ tinh thần tốt.
Kết quả Mãn Mãn vì lệch múi giờ, buổi chiều thì bắt đầu ngủ say, hơn 2 giờ đêm đã tỉnh rồi.
Đêm nay Giang Nhược và Lục Hoài Thâm phải ở phòng khác nhau, cô tò mò tiệc độc thân của Lục Hoài Thâm có hoạt động gì, ví dụ như có vũ nữ thoát y không, thật ra điều cô muốn biết hơn là, Lục Hoài Thâm có cởi không.
Cô không tin Hứa Tông Minh sẽ không làm trò.
Thế là Giang Nhược gặng hỏi Lục Hoài Thâm, Vương Chiêu thì thăm dò ý tứ Hạ Tông Minh.
Kết quả chính là, vì trên đảo hạn chế nhân viên ra vào, quán bar chỉ có rượu và ban nhạc. Hơn nữa tiệc độc thân gì đó, ai nấy đều là đàn ông đã kết hôn, trong đó chỉ có mỗi Lục Trọng là đàn ông độc thân chân chính, mọi người tập trung hỏa lực nhậu nhẹt hạ gục Lục Trọng.
(Cứ tưởng lột sạch Lục Trọng chứ haha)
Giang Nhược ôm điện thoại xem clip Lục Hoài Thâm gửi, thật đáng thương, ngay cả nhân viên phục vụ trong tiệc độc thân cũng toàn sắp xếp đàn ông.
Về sau Giang Nhược bèn chẳng quan tâm anh nữa, buôn chuyện với Vương Chiêu đến hơn 1 giờ sáng, thực sự không chống nổi mới đi ngủ.
Ai ngờ mới ngủ được một lúc, cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, trên ngực hình như bị cái gì đè chặt, từ từ tỉnh lại, mới nhìn thấy Mãn Mãn nằm bò trên người cô, lộ ra hai cái răng nhỏ, vừa xoa ngực, quần áo ướt dầm dề toàn nước bọt.
Giang Nhược hơi suy sụp, Mãn Mãn không biết, thấy cô tỉnh lại, miệng vui vẻ phát ra đơn âm tiết: “Mẹ! Mẹ!”
Vừa gọi, còn vừa dùng tay mập mạp vỗ mặt Giang Nhược, loi nhoi người muốn hôn lên mặt cô.
Giang Nhược buồn ngủ kinh khủng, hơi hối hận, lúc Kiều Huệ nói đêm nay để Mãn Mãn ngủ cùng bà, thì nên đồng ý, bây giờ mọi người ngủ hết rồi, cũng không tiện làm phiền, chỉ đành gọi điện thoại cho Lục Hoài Thâm xin trợ giúp.
Mãn Mãn ngủ dậy, sức lực cực sung mãn, Lục Hoài Thâm đẩy cửa sổ sát đất phía sau phòng Giang Nhược ra, như kẻ trộm.
Giang Nhược nằm trên giường đặt con bên cạnh, Mãn Mãn thấy bố nó, thì kích động đá chân hét chói tai: “Bố–“
Giang Nhược bị làm ầm ĩ tới mức sắp khóc đến nơi rồi, ngửi thử người anh, chỉ có mùi rượu thoang thoảng, “Anh đi tắm trước đi, em trông nó thêm một lúc, đợi tí nữa anh bế nó sang.”
Sau khi Lục Hoài Thâm uống rượu, giọng trầm thấp lành lạnh, “Anh tối nay ngủ ở đây.”
Giang Nhược đang định nói Vương Chiêu và thợ trang điểm sẽ đến sớm lắm, anh lại bảo: “Trước khi trời sáng, đợi em dậy anh sẽ đi.”
Lục Hoài Thâm nói xong quay đầu ôm thằng bé phá phách lên, vỗ một cái vào mông nó, “Nhóc con hư hỏng.”
Mãn Mãn tưởng Lục Hoài Thâm đang chơi với nó, càng vui ơi là vui, híp đôi mắt, cười tới nỗi chun đầu mũi lại.
Lần này Giang Nhược ngủ rất nhanh, Lục Hoài Thâm dỗ Mãn Mãn ở bên ngoài, đợi nó chơi mệt rồi mới bế về giường cùng chợp mắt một lúc.
Hơn bảy giờ sáng, Giang Nhược tỉnh dậy, Lục Hoài Thâm đã không còn ở bên cạnh.
Tiếp đó là thợ trang điểm, thợ chụp ảnh, Vương Chiêu, Kiều Huệ và Quý Lan Chỉ lục tục kéo vào, ban đêm Giang Nhược không ngủ ngon, cả người cứ váng vất đầu óc, tắm rửa xong để mặc cho người ta trang điểm, cho ăn.
Phù dâu của Giang Nhược chỉ có mình Vương Chiêu, phù rể không cần tìm, Hạ Tông Minh đã vội chủ động đòi làm.
Đám cưới là việc khổ sai, Giang Nhược hồi hộp cộng thêm hưng phấn cao độ, ngược lại cũng không cảm thấy mệt, hơn nữa tiết mục rước dâu ngoại trừ chặn cửa náo nhiệt một lúc, cũng chẳng có mấy trò màu mè khác, cũng xem như giảm tải.
Sau đấy là đổi váy cưới, cử hành nghi thức.
Váy cưới hoàn toàn phù hợp mong đợi của Giang Nhược, thân váy dùng chất liệu gấm là chủ đạo, phần sau lưng và tay áo dài chọn dùng vải ren, thiết kế dựa theo chiều cao của cô, đi giày cao gót, vạt váy vừa vặn chạm đất 20 phân.
Do không còn bố, ngay từ đầu Giang Nhược đã quyết định không để người khác thay thế nhân vật này, thế nên cô mặc váy cưới, một mình đi về phía Lục Hoài Thâm trong ánh nhìn chăm chú của khách mời.
Thực ra, con đường này không có bố, cũng không đến nỗi gian nan.
Cô mặc váy cưới yêu thích, choàng mạng che mặt trắng tinh, cuối con đường là người cô yêu, khách mời ngồi trên bàn tiệc là bạn bè người thân của cô, bảo bối cô yêu hết sức đang đưa mắt nhìn với vẻ tò mò ngây thơ.
Nhưng trong tình cảnh này, cô vẫn cứ chỉ có thể nghĩ đến Trình Đống.
Người đàn ông hồi cô còn nhỏ cũng giống như đa số những người bố khác, sẽ nâng cô lên cao cõng cô trên vai.
Dẫu cho sau này vẻ mặt ông ấy ê chề, đôi mắt không còn ánh sáng, trong lòng cô vẫn có một góc vĩnh viễn lưu giữ dáng vẻ hăng hái nhất của ông ấy.
Vành mắt Giang Nhược nóng ấm, cách mạng che mặt, càng giống như ngắm hoa trong sương, chân cô cẩn thận từng li từng tí, thế là suốt đường đi cũng không mấy dễ dàng.
Khi còn cách một bước, Lục Hoài Thâm chìa tay ra đón cô.
Trong khoảnh khắc, cô như thể bước qua muôn sông nghìn núi, cuối cùng cũng đến được con đường bằng phẳng.
Người chứng hôn là Liễu Minh, tốc độ nói của ông chầm chậm mà trịnh trọng đọc ra lời thề, sau cùng khi Giang Nhược nói “con đồng ý”, Liễu Minh len lén lau nước mắt, ngừng một lát mới nghẹn ngào tiếp tục nói: “Mời cô dâu chú rể trao nhẫn cưới.”
Hai người trao nhẫn cưới cho nhau, Lục Hoài Thâm vén mạng che mặt cô dâu, Giang Nhược nhìn rõ khuôn mặt anh, y như lần đầu gặp anh trong quá khứ, có cảm giác tim đập nhanh, nhìn thẳng mấy giây, cô thẹn thùng cụp mắt.
Lục Hoài Thâm nâng mặt cô, dịu dàng hôn lên môi cô.
Tiệc cảm ơn vào buổi tối, Giang Nhược thay bộ lễ phục trễ ngực màu rượu vang, trong bữa tiệc, người từng chứng kiến lịch sử tình cảm của cô và Lục Hoài Thâm đều lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ và chúc phúc, khiến cho Giang Nhược cảm thấy tuyến lệ hơi mất không chế.
Buồn cười nhất là Hạ Tông Minh, cảm động nhất là Kiều Huệ, bất bình nhất thuộc về Trình Khiếu.
Sau khi Trình Khiếu vào đại học, tế bào hài hước và kĩ năng đả thương người khác của nó tăng vọt, nhất quyết lên diễn một vở “Talkshow phê phán Lục Hoài Thâm”, kết luận là: Anh như thế mà vẫn có thế cưới được chị tôi thật là phúc ba đời, bất kể thế nào vẫn chúc anh hạnh phúc, suy cho cùng anh hạnh phúc hay không, có liên quan trực tiếp đến việc chị tôi có hạnh phúc hay không.
Sau khi khách mời cuối cùng phát biểu xong, Giang Nhược và Lục Hoài Thâm cảm ơn mọi người, vốn tưởng đến đây sẽ kết thúc.
Nhưng Lục Hoài Thâm đột nhiên gõ ly, thu hút sự chú ý của mọi người, một lần nữa cầm micro lên và nói: “Thật ra tiếp theo còn có một tiết mục đặc biệt. Chính vào trước đây không lâu, tôi vẫn cho rằng tình cảm chỉ cần hai bên tâm linh tương thông thì không cần lúc nào cũng treo bên miệng, nhưng sau khi trải qua một số việc, tôi biết thêm rằng không nên keo kiệt trong việc bày tỏ tình cảm, suy cho cùng thời gian thấm thoắt trôi, dung mạo dần trở nên già nua, lúc này đây là đẹp nhất. Nhưng tôi và Giang Nhược đều không phải là người thích giãi bày nội tâm lắm…”
Nói đến đây, Giang Nhược ở bên cạnh kinh ngạc tới mức buông tay, Lục Hoài Thâm dắt tay cô, đổi giọng nói: “Được rồi, tôi thừa nhận, chỉ mình tôi vẫn hơi không quen bày tỏ mà thôi. Cho nên, sẽ có bài hát tiếp theo trong ngày hôm nay.”
Giang Nhược kinh ngạc đứng tại chỗ.
Trước đó, cô biết lờ mờ chuyện Lục Hoài Thâm lén lút thương lượng gì đấy với nhân việc phụ trách tiệc cưới, cô đoán sẽ là một niềm vui bất ngờ bí mật. Nhưng hoàn toàn không ngờ, Lục Hoài Thâm sẽ hát.
Phải biết rằng ngày thường bảo anh ngâm một điệu thôi anh cũng không đồng ý, Giang Nhược vốn tưởng anh là kiểu tông điếc, nhưng sau này trong album ảnh ở đáy hộp chứa đồ ngăn trên cùng trong thư phòng, thế mà cô lại phát hiện ra ảnh lưu niệm hồi nhỏ anh tham gia cuộc thi hát vườn trường giành giải thưởng.
Sau nữa muốn bảo anh hát tặng cô một bài, anh luôn có thể tìm đủ loại lí do từ chối, đây vẫn có thể xem là một sự tiếc nuối của Giang Nhược.
Tiệc cảm ơn không trang trọng như nghi thức hôn lễ, mọi người đều thay các kiểu lễ phục, trên tay cầm ly, Lục Hoài Thâm vừa nói muốn hát, đoàn người đã bắt đầu ồn ào theo.
Lục Hoài Thâm chọn bài hát không có khúc nhạc dạo, anh nhìn Giang Nhược gần như kiểu biểu diễn, bắt đầu đầu hát câu đầu tiên.
Là “Think out loud” của Ed·Sheeran, một bài hát khá phù hợp cho các cặp đôi tỏ tình, từng phát lặp lại một bài khi Giang Nhược lái xe.
Lục Hoài Thâm có phát âm kiểu Mĩ rất điển hình, sẽ hơi lược âm, độ cao của âm cũng không như giọng gốc, trầm thấp sâu lắng, quả nhiên không phải tông điếc mà Giang Nhược tưởng tượng.
Anh hát đến: “And darlin I will be lovin you til lwe’re 70, and baby my heart could still fall as hard at 26.” (Và em yêu à, anh sẽ yêu em dẫu cho hai ta đến tuổi bảy mươi/ Và bé yêu à, trái tim anh vẫn sẽ nồng cháy như khi gặp em ở tuổi 26)
Đoàn người xao động, không hề hay biết về sự thay đổi trong lời bài hát, Giang Nhược hết sức tập trung và nghiêm túc, lập tức nghe ra ngay sự khác biệt trong đó.
Lời gốc chỗ này vốn là: “Trái tim anh vẫn sẽ nồng cháy như khi gặp em ở tuổi 23.”
Khi làm lễ, cô có thể nén được nước mắt, nhưng lúc này đây khó mà tự kìm nén.
Năm Giang Nhược 17 tuổi trở về nhà họ Giang, Lục Hoài Thâm 26 tuổi.
Giang Nhược hồi tưởng chuyện đã qua, như cảnh trong mơ, mà nay Lục Hoài Thâm hát cho cô nghe bài hát khát khao được ở bên nhau.
Trong lời bài hát viết, “Anh cũng chỉ muốn cho em biết anh yêu em như thế.”
“Anh vẫn luôn tự hỏi, sao người ta lại bất tri bất giác rớt xuống dòng sông yêu, có lẽ tất cả đều là vận mệnh trời sinh.”
Trans: Phương Nhược Vũ