Chương 129: Anh yêu em
- Trang Chủ
- Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp - Ôn Tuyền Bổn Đản (full)
- Chương 129: Anh yêu em
Kết quả của việc Quý Đồng vui vẻ tưng bừng thông báo sinh nhật cho cả thế giới là vali của cậu dần được lấp đầy bằng đủ loại quà tặng.
Ngay hôm sau, lúc đến xem trận đấu bóng đá, cậu đã nhận được quà của Lý Nhã Di.
Lý Nhã Di vốn muốn chúc mừng thành tích của Bùi Thanh Nguyên, vì dù sao cô cũng xem như đã chứng kiến sự trưởng thành của chàng trai trẻ này, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, nhưng xét thấy Bùi Thanh Nguyên không hứng thú với bất cứ thứ gì, thành ra cô nghĩ mãi vẫn không biết nên tặng gì.
Vừa khéo người bạn quan trọng nhất của Bùi Thanh Nguyên sắp sinh nhật, Lý Nhã Di lập tức chọn một món quà đẹp đẽ ở cửa hàng lưu niệm địa phương, một món đồ trang trí để bàn giới thiệu điểm tham quan nổi tiếng, một con mèo đáng yêu nằm dưới chân tháp được chạm khắc tinh xảo.
Không hợp với Bùi Thanh Nguyên chút nào, nhưng cô lại có trực giác rằng Quý Đồng sẽ thích nó.
Có lẽ cô bị ảnh hưởng bởi những món đồ trang trí nhỏ dễ thương trong nhà Bùi Thanh Nguyên lúc trước.
Quý Đồng nhận được quà thì cười rất vui vẻ, nụ cười của cậu rất có sức lan tỏa, khiến cho tâm trạng của Lý Nhã Di cũng bay bổng theo.
Sau đó, Bùi Thanh Nguyên không định tham khâu phỏng vấn sau trận đấu đã chủ động đề nghị có thể trò chuyện khi rảnh trong vài ngày tới.
Nói cách khác, đây sẽ là một cuộc phỏng vấn độc quyền.
Ngoài sự ngạc nhiên, Lý Nhã Di nhìn hai người luôn gắn bó với nhau, cảm thấy hình như cuối cùng mình cũng nắm bắt được kỹ năng giao tiếp với Bùi Thanh Nguyên rồi.
Người lạnh lùng đến đâu thì sau khi có người yêu cũng sẽ thay đổi.
Người đã thu hoạch được đầy mấy trang phỏng vấn đã nghĩ như vậy.
Hơn nữa Quý Đồng thật sự rất thú vị.
Trong mấy ngày qua, ngoài việc phỏng vấn, Lý Nhã Di và anh quay phim còn đi dạo khắp hội trường, bắt lấy những khoảnh khắc tuyệt vời, không ngờ lại thường xuyên gặp Quý Đồng.
Ở đâu náo nhiệt, ở đó sẽ có Quý Đồng và Mark trò chuyên không ngừng cùng Bùi Thanh Nguyên đang yên lặng đi theo họ.
Mark thành thạo nhiều ngôn ngữ, Quý Đồng không hề gặp bất cứ rào cản nào trong việc nghe hiểu nhờ vào hệ thống, vì vậy vấn đề ngôn ngữ vốn là rào cản giao tiếp đối với những người khác không hề tồn tại, chỉ cần Mary không có trận đấu là họ sẽ đi khắp nơi.
Thành thử gần như tất cả mọi người đều biết Quý Đồng, chưa kể robot ngôi sao Mark đã giành được số điểm siêu cao.
Những sinh viên trẻ đến đây vì cùng một mục tiêu, trên những khuôn mặt khác nhau mang theo nhiệt huyết tương tự, cũng rất trân trọng những gì họ thấy ở giải đấu này. Chụp ảnh tập thể đã trở thành cách tốt nhất để ghi nhớ khoảng thời gian quý giá này.
Bùi Thanh Nguyên dần cảm thấy số ảnh hắn chụp trong những ngày vừa rồi còn nhiều hơn gần hai mươi năm qua.
Trong mỗi bức ảnh chụp chung, Quý Đồng luôn ôm một cánh tay Bùi Thanh Nguyên, tay còn lại thì giơ hình chữ V tiêu chuẩn, tư thế chụp ảnh của Mark thì buồn cười hơn nhiều, nó sẽ cố tình giơ một tay lên sờ nơ, giữ phong thái quý ông cổ điển.
Nhìn thấy Mark như vậy, luôn có những người vốn không quen biết phấn khích muốn tham gia chụp ảnh cùng, kết quả là số người trong ảnh ngày càng đông.
Đối với điều này, đánh giá của Tạ Dữ Trì khi đi ngang qua là: “Hai cậu làm thế nào mà có thể biến một giải đấu nghiêm túc thành bầu không khí của một tour du lịch được vậy?”
Điều Âu Dương Vũ lo lắng thì thực tế hơn: “Vali còn chứa được nữa không? Có cần tớ san bớt giúp không?”
Vì Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên sẽ về nước trước, những thành viên khác vẫn phải ở lại tham gia các hoạt động khác, nên khi biết sắp đến sinh nhật Quý Đồng, mọi người đều tặng quà như Lý Nhã Di.
Những món quà mà bạn bè tặng đã lấp đầy chiếc vali của Quý Đồng, còn các tuyển thủ nước ngoài mà cậu mới quen thì nhiệt tình chia sẻ đồ ăn quê hương họ khiến Quý Đồng ăn không ngừng nghỉ.
Quý Đồng đang ôm hộp chuối khô giòn rụn nhai rồm rộp, trả lời thành thật trước lời hỏi thăm đầy ẩn ý của Âu Dương Vũ: “Cái này ngon, không cho cậu đâu.”
“Sao cậu có thể nói hùng hồn như vậy…” Âu Dương Vũ đau lòng không thôi: “Rõ ràng cậu đã chủ động chia cho đội trưởng mà!”
Quý Đồng lắc đầu: “Hai người khác nhau.”
Bị mùi thơm đồ ăn hấp dẫn, Âu Dương Vũ vẫn kiên cường chống cự: “Khác chỗ nào? Mọi người đều là những người bạn thân thiết với nhau mà.”
Bùi Thanh Nguyên không nói gì nhưng tâm trạng có vẻ rất tốt, ánh mắt nhìn cậu ta viết năm chữ to đùng: Đừng tự rước lấy nhục.
… Đáng ghét.
Cậu ta nói chán mấy chữ đồ có người yêu đáng yêu đáng ghét rồi.
Thời gian ngắn ngủi thường có vẻ ngắn ngủi, ngày hôm sau khi giải đấu kết thúc, Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên xách vali lên đường.
Trước khi đi, Quý Đồng vẫn hảo tâm để lại cho Âu Dương Vũ một túi chuối khô.
Dù sao cậu cũng mua một hộp bự trên mạng gửi về nhà rồi.
Tài xế được thuê lái Tiểu Hắc đưa bọn họ đến sân bay, sau đó lại lái về khách sạn để phục vụ các thành viên còn lại.
Quý Đồng không biết Bùi Thanh Nguyên sẽ tổ chức sinh nhật cho mình thế nào, hắn chỉ nói rằng đó sẽ là một ngày bình thường như bao ngày.
Một ngày bình thường tạm thời không cần đến Tiểu Hắc.
Trong khoang máy bay, Quý Đồng cầm một xấp ảnh mới rửa trên tay, không ngừng nghĩ đến những món quà trong vali đang lắc lư theo chuyển động của máy bay, trong mắt vẫn luôn tràn ngập ý cười.
Trong bức ảnh, Mark đang cầm cúp vàng, Mary số 1 đang cầm cúp bạc, bên cạnh là toàn bộ các thành viên xuất ngoại tham gia thi đấu của Đại học Giang Nguyên cùng với giáo sư dẫn đoàn, tất cả mọi người đều cười rất tươi.
Trong khi Mark dễ dàng giành được chức vô địch thì ở nội dung thi đấu bóng đá của nhóm nền tảng tiêu chuẩn, một đối thủ nặng ký bất ngờ xuất hiện đã khiến đội Mary thua sát nút một bàn và giành được vị trí á quân. Có điều, đây đã là thành tích tốt thứ nhì mà toàn trường từng đạt được tại giải quốc tế RS Cup trong những năm qua rồi.
Thứ nhất đương nhiên là Mark.
Trong tiếng ồn máy bay cất cánh, Quý Đồng hỏi người bên cạnh mình: “Năm sau, liệu Mary có giành được chức vô địch không?”
“Có.” Bùi Thanh Nguyên trả lời cực kỳ chắc chắn.
“Lúc đó sẽ được tổ chức ở nước khác à?” Quý Đồng mặc sức tưởng tượng: “Như thế chúng ta có thể đi du lịch đến một nơi mới rồi.”
Lần này cậu đã viết một lá đơn ngắn gọn và lịch sự gửi cho Máy chủ, hi vọng nó sẽ đợi cậu ăn mừng sinh nhật xong rồi mới đến tuyên bố số phận của thế giới này sau khi được kết toán, Máy chủ chỉ trả lời một chữ đơn giản.
Xem ra Máy chủ là một trí tuệ nhân tạo ưa nhẹ không ưa nặng.
Nói chung, dù tương lai có ra sao thì ít nhất cậu cũng có thể ăn mừng sinh nhật đã bỏ lỡ từ lâu rồi.
Cửa sổ máy bay phản chiếu những mảng tuyết trắng xóa của thế giới bên dưới, máy bay lướt vào bầu trời xanh thẳm, chìm vào những đám mây êm đềm.
“Chúng ta sắp từ mùa đông trở lại mùa hè rồi.”
Quý Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, vô thức sờ áo khoác trên người mình.
Chiếc áo thun đôi cuối cùng cũng có thể gặp lại ánh mặt trời rồi.
Nhiệt độ trong khoang máy bay rất dễ chịu, áo khoác hơi mở ra để lộ cổ áo thun trắng và chiếc chìa khóa lấp lánh trên sợi dây chuyền.
Bùi Thanh Nguyên thấy thiếu niên bên cạnh mình nắm lấy chìa khóa, nhắm mắt lại, vẻ mặt hết sức trịnh trọng.
Hắn không nhịn được mà hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Quý Đồng vẫn nhắm mắt như cũ: “Em đang ước.”
Bùi Thanh Nguyên còn chưa hỏi tại sao lại muốn ước vào lúc này, đã nghe thấy cậu giải thích một cách hùng hồn.
“Người ta nói rằng khi vòng đu quay lên tới điểm cao nhất điều ước chắc chắn sẽ thành hiện thực, nhưng mà máy bay còn cao hơn vòng đu quay nhiều, đã thế thời gian bay lại còn dài, tại sao không không ước trên máy bay?”
Bùi Thanh Nguyên không nhịn được mà bật cười.
Câu hỏi hay lắm.
Đúng là chỉ có Quý Đồng mới hỏi như vậy.
“Vậy em đã ước gì?”
“Em vẫn chưa ước.” Thiếu niên ngoan ngoãn trả lời: “Dù sao thời gian cũng còn dài lắm, em sẽ vun đắp bầu không khí trước, tay cũng phải cầm thứ gì đó nữa, như vậy sẽ có vẻ thành kính hơn.”
Cuối cùng Quý Đồng vẫn quý ông Mark, người rất chú trọng đến những hình thức hoa mỹ và phô trương lây nhiễm.
Khi cậu nói chuyện, hàng mi dày sẽ rung nhè nhẹ, tựa như chứa đầy những giấc mơ lóng lánh.
Trong khung cảnh gần như tĩnh lặng, Bùi Thanh Nguyên nghĩ, có lẽ mình cũng nên ước một điều gì đó.
Hắn có một ước nguyện thấp thỏm ẩn dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của mình.
Hi vọng Quý Đồng sẽ thích những gì hắn chuẩn bị vào ngày mai.
Trong chuyến bay dài, tuyết trắng dần tan thành tiếng ve râm ran.
Hè tháng Sáu, không khí ban sớm thoang thoảng hương cỏ xanh.
Lúc tỉnh dậy trong chiếc chăn màu vàng ấm áp của mình, Quý Đồng hiếm khi không ngủ nướng.
Nửa đêm hôm qua về đến nhà, cậu phấn khích đến mức tưởng mình sẽ không ngủ nổi, nhưng may thay, sự mệt mỏi của chuyến đi đường dài đã khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mê man, thậm chí còn không biết Bùi Thanh Nguyên ngủ lúc nào.
Sau khi Máy chủ đến thế giới này, thời gian hạn chế hình dáng con người của Quý Đồng đã được hủy bỏ, đây là một chuyện rất đáng mừng, sau này cậu không cần phải sử dụng thuật ngụy trang nữa.
Nể tình vì điều này nên cậu đã quyết định lúc ăn bánh sinh nhật tối nay, cậu sẽ cắt riêng một miếng, sau đó chụp ảnh gửi cho Máy chủ mời nó ngắm cho đỡ thèm.
Quý Đồng thức dậy, lấy chiếc áo sơ mi đen yêu thích của mình trong tủ quần áo đồng thời lén nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Một sinh nhật bình thường sẽ như thế nào nhỉ?
Cậu áp tai vào cửa nghe một hồi, không thấy gì bèn mở cửa, tò mò nhìn ra ngoài.
Phòng khách tràn ngập ánh nắng ấm áp, mèo Hoa Hoa nằm im lìm trên chiếc đệm nhỏ ở ban công như một bức tượng, cửa phòng ngủ của Bùi Thanh Nguyên đóng kín, nhưng trong bếp lại có tiếng máy hút mùi.
Cậu còn chưa đi tới thì cửa phòng bếp đã mở ra.
Bùi Thanh Nguyên bưng một cái tô sứ to đi ra: “Chào buổi sáng.”
Trong tô sứ là những sợi mì dài mảnh, nước dùng trong veo có những cọng cải xanh mơn mởn, cùng quả trứng trần tròn trịa.
Không để Quý Đồng lén lút tìm kiếm, Bùi Thanh Nguyên đã nói cho cậu biết: “Đây là mì trường thọ.”
Hóa ra sinh nhật bình thường sẽ bắt đầu từ một tô mì trường thọ.
Lúc ăn mì, Quý Đồng nghĩ bụng, mì trường thọ ngon ghê.
Những người có sinh nhật, từ bữa sáng bắt đầu đã rất hạnh phúc rồi.
Cậu mong ngóng hỏi Bùi Thanh Nguyên: “Lúc nữa chúng ta sẽ làm gì?”
Bùi Thanh Nguyên thành thật trả lời cậu: “Đi mua sắm, ăn trưa ở trung tâm thương mại, chiều đi mua thức ăn, lấy bánh ga tô, về nhà nấu cơm, tối có thể xem phim.”
Đều là những chuyện quá đỗi bình thường.
Nhưng ánh mắt Quý Đồng lại sáng rực lên.
Đây là sinh nhật tuyệt vời nhất mà cậu có thể tưởng tượng được.
Lúc đi mua sắm, Bùi Thanh Nguyên đã chọn giúp cậu rất nhiều quần áo, có những bộ chỉ phù hợp cho mình cậu mặc, và cũng có cả những bộ có thể mặc thành đồ đôi.
Quý Đồng thử từng bộ một, hoàn toàn không cảm thấy chán, Bùi Thanh Nguyên kiên nhẫn đi thử cùng cậu, làm một cái giá treo quần áo nghe lời nhất.
Sau khi mua quần áo xong, cậu trông thấy máy gắp thú nhồi bông ở hành lang, không tự chủ được mà đi đến đó.
Lúc đến nhà hàng ăn cơm, bất cứ vị khách hay nhân viên phục vụ nào đi qua bàn họ cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn đống túi quần áo và túi thú nhồi bông chất đống trên ghế.
Lúc người đầu tiên nhìn qua, Quý Đồng không phản ứng gì. Lúc người thứ năm nhìn qua, cậu bắt đầu cười lên. Lúc người thứ bảy nhìn qua, Bùi Thanh Nguyên ngồi đối diện cũng cười theo.
Trước khi rời khỏi trung tâm thương mại, cậu tìm một chỗ không người rồi nhét hết túi đồ vào rương bí ẩn để khỏi phải mang theo.
Họ ra khỏi cửa trung tâm thương mại, trên quảng trường rộng lớn trước cửa có sân chơi của trẻ em, và cả nhóm thanh thiếu niên đang chơi bóng rổ nữa.
Quý Đồng vừa đi vừa xem, mãi đến khi quả bóng rổ lăn đến trước mặt bọn họ, một thanh niên xa lạ ra hiệu bọn họ ném giúp quả bóng rổ về.
Quý Đồng nhặt bóng lên nhưng không ném luôn mà nhìn về phía bảng rổ đơn giản đằng kia, Bùi Thanh Nguyên như hiểu được suy nghĩ của cậu.
Bùi Thanh Nguyên đứng sau lưng Quý Đồng, nhẹ nhàng đỡ lấy mu bàn tay của cậu rồi nâng lên, sau đó ném rổ.
Trước ánh mắt kinh ngạc của những người xa lạ, quả bóng rổ vẽ một đường parabol hoàn hảo trên không trung rồi lọt vào rổ.
Trên đường đến chợ, Quý Đồng hào hứng líu lo không ngừng: “Em ném trúng rồi!”
Bùi Thanh Nguyên nắm tay cậu, đáp lời: “Ừm, em ném trúng rồi.”
Hai người đi tay không vào chợ, lúc quay ra thì xác đầy túi.
Trong túi nào cũng có hành lá màu xanh.
Quý Đồng cười ngặt nghẽo: “Chỗ hành này phải dùng được nhiều bữa.”
Cậu có thể nói chuyện với tất cả các chủ quầy hàng, từ thực đơn cho đến thời tiết, và chiến lợi phẩm của cậu là những bó hành lá được tặng miễn phí.
Giống như thời ba tuổi rưỡi, sức hấp dẫn không hề giảm sút.
Đi qua một góc phố nữa, những chiếc túi đựng đầy rau củ cũng biến mất khỏi tay Quý Đồng, vì Bùi Thanh Nguyên nói rằng chiếc bánh ga tô sắp lấy sẽ nặng lắm.
Quý Đồng đột nhiên cảm thấy mình đã hiểu rõ cách dùng chính xác các chức năng của hệ thống.
Hà Thế Văn đã chờ trong tiệm từ lâu, vừa thấy họ xuất hiện, ông đã vội vàng xách bánh ga tô trong tủ ra.
“Đây là chiếc bánh đẹp nhất mà chú từng làm.” Hà Thế Văn cười nói với Bùi Thanh Nguyên: “Cháu cũng giống ông mình, bản vẽ bánh nào cũng đẹp.”
Trong chiếc hộp bánh ga tôtrong suốt là một hành tinh màu nâu nhạt, trên đó có một khu vườn rộng lớn với những bông hoa rực rỡ sắc màu, bên cạnh khu vườn là một chú robot nhỏ màu xanh vỏ đậu cùng một con khủng long màu trắng.
Chiếc bánh nhìn như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Tán thưởng xong, Quý Đồng hỏi Bùi Thanh Nguyên ở trong đầu: “Sao trên bánh ga tô không có anh?”
“Có anh mà.” Bùi Thanh Nguyên nói: “Nhưng hơi nhỏ thôi.”
Quý Đồng xích lại gần xem, mới phát hiện trên vai chú robot nhỏ có một con bướm màu trắng.
Một con bướm bằng chocolate trắng.
Lúc xách chiếc bánh, chào tạm biệt Hà Thế Văn, bọn họ còn nhận được một tấp thiệp chúc mừng sinh nhật do Hà Tinh Tinh viết nữa.
Trên con phố đầy nắng, Bùi Thanh Nguyên xách hộp bánh, Quý Đồng mở thiệp ra, vừa đọc vừa cười: “Chúc anh Tiểu Quý sinh nhật vui vẻ, mong anh lớn lên vẫn đáng yêu như trước. PS: Cuối tuần em sẽ đến cửa hàng của papa để làm bài tập nha.”
Cậu cười không ngừng: “Này là đang hẹn em đó hả?”
Bùi Thanh Nguyên cũng cười: “Ừm, nhưng nhóc đó đến muộn một bước rồi.”
Từ rất lâu trước đây, Quý Đồng đã bắt đầu ở bên cạnh hắn mỗi khi hắn làm bài rồi.
Về nhà với một đống đồ, bàn trà phòng khách và bàn ăn bỗng chất đầy các thứ Quý Đồng lấy trong kho không gian ra.
Hôm nay Bùi Thanh Nguyên sẽ làm cho cậu một bữa tối phong phú với nhiều công đoạn phức tạp, nên hắn phải bắt đầu chuẩn bị sớm.
Quý Đồng buộc dây tạp dề giúp hắn, đồng thời phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ.
Hoa Hoa vẫn nằm im trên ghế ngoài ban công như bức tượng.
“Hoa Hoa?” Cậu thử gọi một tiếng.
Con mèo quay đầu lại, trong đôi mắt xanh thẳm thoáng u sầu.
Nhưng khi nó thấy ánh mắt Bùi Thanh Nguyên nhìn qua, u sầu lập tức biến mất tăm, như thể bị dọa.
“Anh đi nấu cơm.”
Bùi Thanh Nguyên nhìn nó đầy ẩn ý, sau đó mới đi vào phòng bếp.
Hoa Hoa đành phải bò dậy, chậm rãi đi về phía Quý Đồng đang hoang mang.
Quý Đồng ngồi xổm xuống xoa đầu nó: “Mày sao thế?”
Không sao cả, chỉ bị con người đáng sợ đe dọa tí thôi.
Râu của Hoa Hoa rung rung, với mèo thì câu nói này quả là rất khó mở miệng.
Cho nên nó meo cực kỳ nhỏ.
“Meo meo meo meo.” Dắt tui đi dạo.
Quý Đồng nghe rõ nhưng tưởng là mình nghe nhầm: “Mày muốn được dắt đi dạo á?”
Hoa Hoa liếc chủ nhân số 1 đang cầm dao thái thịt đứng trong phòng bếp, quyết định chịu nhục.
“Meo.” Vâng.
Quý Đồng sốc: “Mày là mèo cơ mà?”
Hoa Hoa quay đầu đi, không muốn meo nữa.
Quý Đồng ngẫm nghĩ một lát, như hiểu ra: “Tao biết rồi, có phải mày chán làm mèo rồi nên muốn thử biến thành chó không?”
Hoa Hoa:…
Có con mèo nào lại muốn biến thành một con chó đần chứ!!
Nhưng thay vì làm một con mèo đi dạo giữa bầy chó thì nó thà biến thành con chó còn hơn.
Điều trước quá mất mặt mèo ta!
Mấy phút sau, Bùi Thanh Nguyên nhìn Quý Đồng dắt một con chó chân ngắn màu trắng đi ra ngoài.
“Lúc đầu chân nó dài hơn cơ.” Quý Đồng cười đến nỗi không nói nổi hết câu: “Nhưng chân dài hơn thì, thì nó… nó lại đi như mèo.”
Chó con chân ngắn đến mức chỉ có thể nhảy để di chuyển về phía trước, trông chẳng khác nào một món đồ chơi nhồi bông.
“Meo meo meo!” Đừng cười tui!
“Không cười không cười.” Quý Đồng vừa dừng được tí lại cười phá lên: “Sai rồi, giờ mày phải gâu gâu chứ.”
Nó chắc chắn sẽ không sủa!!
Chờ cửa thang máy khép lại, một người một “chó” biến mất, Bùi Thanh Nguyên cũng cười đóng cửa lại.
Bây giờ là thời gian để giấu quà.
Lần đầu tiên Quý Đồng dắt chó đi dạo trong khu chung cư lập tức đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“Ý, nhà em cũng nuôi chó hả?”
Quý Đồng cười tít mắt trả lời những người hàng xóm quen mặt kia: “Là chó của bạn em ạ, gửi nhờ một ngày.”
Nhìn trạng thái của Hoa Hoa, muốn làm chó rõ ràng chỉ là xúc động chốc lát.
Chó con hoảng hốt rúc vào bên chân Quý Đồng, trong khi những con chó to lớn do con người nuôi xung quanh tò mò nhìn nó.
“Con chó này đáng yêu ghê, vừa ngoan vừa yên tĩnh.”
“Công nhận, trông như thú nhồi bông ấy.”
“Ha ha ha, thú nhồi bông đâu, cậu nhìn nó đang ôm chân người ta kìa.”
Hoa Hoa bị lũ chó vây quanh không khỏi thẳng người lên ôm cổ chân Quý Đồng, tiếc là chân ngắn quá nên vừa ôm xong lại trượt xuống.
Chó con tròn mắt ngã chổng hai chân trước lên trời.
Lần này đổi thành Quý Đồng cùng mấy người hàng xóm xa lạ cười ngặt nghẽo.
Cười xong, Quý Đồng tiếp tục dắt nó đi dao trong khu chung cư, khi đến chỗ không người cũng không chó, Quý Đồng mới ngồi xổm xuống hỏi nó lần nữa: “Mày không muốn đi dạo đúng không?”
Chó con u oán gật đầu.
Quý Đồng suy nghĩ một lát, chợt nói: “Nhuyễn Nhuyễn định tặng tao quà gì?”
“Meo—” Chó con vừa meo một tiếng thì lập tức im bặt cảnh giác.
Loài người thật sự quá nham hiểm xảo quyệt!
Sao đến con mèo cũng muốn bẫy!!
Quý Đồng nói đạo lý với nó: “Giờ mày đang là chó con, nếu mày nói cho tao biết thì đó là chó con nói cho tao biết, không liên quan gì đến mèo Hoa Hoa cả.”
… Nghe cũng khá có lý.
Hoa Hoa quyết định thừa cơ trả thù chủ nhân số 1 dã man.
Nó ra hiệu bằng mấy bàn chân nhỏ xíu của mình.
“Meo meo meo!” Có nhiều lắm!
Có cô đang dắt chó gần đó nghe được: “Mèo ở đâu kêu vậy?”
Quý Đồng vội vàng bế chó con lên chạy mất.
Ngồi trên ghế dài dưới bóng cây, Quý Đồng ngẩng đầu nhìn mây trên trời, thỉnh thoảng lại vuốt ve chú chó con ủ rũ co thành quả bóng bên cạnh, cậu nghiêm túc suy nghĩ, có nhiều lắm là sao?
Theo khả năng ngôn ngữ của Hoa Hoa, chẳng lẽ là chỉ món quà rất to à?
Cậu không chắc.
Nhưng cậu thích cảm giác đoán quà thế này.
Kể từ khoảnh khắc con mèo biến thành con chó, sinh nhật bình thường đã bắt đầu trở nên độc nhất vô nhị.
Khi hoàng hôn sắp tắt, Quý Đồng đã ghi nhớ kỹ hình dáng của từng đám mây, cậu ôm Hoa Hoa về nhà.
Vừa mở cửa ra, mùi thơm nức mũi từ bếp bay ra, cậu bấm công tắc bật đèn phòng khách, ánh đèn trong nhà thoáng chốc hòa quyện với ráng chiều bên ngoài.
Quý Đồng thấy cửa phòng ngủ của Bùi Thanh Nguyên đóng từ sáng đến giờ đã mở ra, mọi thứ bên trong vẫn như cũ, giờ đến lượt cửa phòng cậu đóng chặt.
Cậu giả vờ mình chưa phát hiện ra điều gì, chào Bùi Thanh Nguyên đang bận rộn trong bếp rồi nhanh chóng chạy thẳng vào phòng mình.
Bùi Thanh Nguyên cũng giả vờ như không nhận vẻ phấn khích trong mắt cậu, dịu dàng nhìn cậu bước vào phòng.
Lúc mở cửa ra, trông thấy cảnh tượng trước mặt, Quý Đồng mới biết thì ra có nhiều lắm là nghĩa đen.
Trong phòng cậu chất đầy những hộp quà to nhỏ.
Quý Đồng ngạc nhiên đếm thử.
Có mười chín hộp quà.
Nếu tính cả những ngày đã trải qua ở thế giới này thì giờ cậu đã 19 tuổi rồi.
Trên mỗi hộp quà đều có những con số được viết bằng nét chữ quen thuộc.
Quý Đồng tìm thấy một chiếc hộp nhỏ viết “một tuổi”, bên cạnh có đặt một cái kéo như thể đang chờ cậu đến mở.
Cậu ngồi yên lặng một lúc, sau đó bắt đầu bóc món quà đầu tiên.
Bên trong chiếc hộp nhỏ là một mặt dây chuyền khóa trường mệnh lấp lánh ánh vàng.
Khóa trường mệnh rất nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, tựa như một đám mây nhỏ màu vàng, nhưng đeo trên cổ của em bé một tuổi thì lại vừa xinh.
Quà sinh nhật một tuổi là khóa trường mệnh.
Quý Đồng nắm chặt nó trong tay, rồi tiếp tục bóc món quà thứ hai.
Món quà thứ hai là một thứ rất mềm mại.
Một bộ quần áo trẻ em màu xanh da trời, chất liệu thuần cotton in nhiều hình chú khủng long ngộ nghĩnh.
Quà sinh nhật hai tuổi là một bộ quần áo đáng yêu.
Quý Đồng vắt nó lên cánh tay, tiếp tục bóc món quà thứ ba.
Hộp quà này to hơn một chút, bên trong là một con mèo bông màu trắng có đôi mắt màu lam.
Em bé ba tuổi, đã đến tuổi mải mê với thú nhồi bông.
Quý Đồng muốn ôm nó nhưng như thế thì không mở quà được nữa, nên cậu đành bịn rịn đặt nó sang bên cạnh.
Quà sinh nhật bốn tuổi là một con lợn tiết kiệm.
Quà sinh nhật năm tuổi được đựng trong một chiếc hộp rất to, là một chiếc xe đạp ba bánh nhỏ.
Quý Đồng yên lặng bóc quà.
Cậu nhận được một chiếc cặp sách và hộp bút đựng đồ dùng học tập vào sinh nhật tám tuổi.
Cậu nhận được một cái bảng vẽ cùng hộp màu vào sinh nhật mười một tuổi.
Cậu nhận được một quả bóng rổ có chữ ký của cầu thủ nổi tiếng vào sinh nhật mười bốn tuổi.
Quà sinh nhật mười sáu tuổi trông như một tờ giấy mỏng nhưng thật ra lại nặng nhất.
Trên giấy viết: Một cây đàn piano sẽ được đặt trong ngôi nhà mới.
Quà sinh nhật mười bảy tuổi là một chiếc đồng hồ thể thao màu đen.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ càng lúc càng tối, quà sinh nhật của cậu cũng đã được mở đến tuổi mười tám, đó là một chiếc hộp to vuông vức.
Quý Đồng thầm nghĩ, đây có lẽ là món quà duy nhất cậu có thể đoán đúng.
Trong hộp là một bộ âu phục màu đen có kiểu dáng nhã nhặn, trông có vẻ là được đặt may riêng, nhìn đẹp hơn bộ cậu từng chọn trước kia nhiều.
Nhưng cậu không đoán đúng toàn bộ chi tiết.
Bên cạnh bộ âu phục còn có một chiếc hộp nhỏ bằng nhung.
Bên trong có một đôi khuy măng sét màu vàng rất đẹp.
Đến khi cậu mở hết mười tám món quà, trong phòng chỉ còn lại một món quà chưa mở của tuổi mười chín.
Quý Đồng rốt cuộc không nhịn được nữa mà quay đầu lại, nhìn Bùi Thanh Nguyên đang đứng ở cửa nhìn mình chăm chú.
“Em cứ nghĩ anh sẽ tổ chức sinh nhật mười tám cho em.”
Bùi Thanh Nguyên trả lời cậu: “Em đã lớn thêm một tuổi, giờ đã mười chín rồi.”
Hơn một năm đã thật sự trôi qua, mặc dù sinh mạng của Quý Đồng trước kia đã dừng lại nhưng hắn vẫn hi vọng tất cả những năm tháng và trải nghiệm đã lỡ ấy đều sẽ được bù đắp.
Quý Đồng hồ hởi đáp lại, mở hộp quà thứ mười chín.
Bên trong là một chiếc rương có hình dáng tinh xảo, rất phù hợp với gu thẩm mỹ lòe loẹt của cậu. Bên ngoài chiếc rương được chạm khắc hình sao và mặt trăng, ở trung tâm mặt trăng có một lỗ khóa.
Quý Đồng ngẩn người, vô thức sờ chiếc chìa khóa vẫn luôn đeo trên cổ.
Chiếc chìa khóa này là món quà Bùi Thanh Nguyên đã tặng cậu vào sinh nhật hắn năm ngoái.
Ngày đó hắn nói rương báu giấu ở tương lai.
Quý Đồng kinh ngạc không thôi: “Anh đã chuẩn bị món quà này từ trước rồi à?”
Khi ấy thân phận con người của cậu vẫn chưa bại lộ, Bùi Thanh Nguyên vẫn nghĩ cậu là hệ thống trí tuệ nhân tạo.
Bùi Thanh Nguyên gật đầu: “Chuẩn bị xong từ lúc đó rồi nhưng nghĩ mãi không biết nên tặng lúc nào.”
Hắn bước tới, tháo sợi dây chuyền trên cổ Quý Đồng xuống để cậu lấy chìa khóa.
Bùi Thanh Nguyên sẽ tặng quà gì cho trí tuệ nhân tạo?
Quý Đồng nóng lòng cho chiếc chìa khóa vàng vào lỗ khóa rồi vặn nó.
Chiếc rương mở ra, bên trong là một xấp giấy.
Quý Đồng ngạc nhiên, cầm tờ giấy gấp đôi trên cùng lên, vừa mở ra đọc đã phì cười.
Tờ giấy này màu hồng, phía trên còn có họa tiết hoạt hình, chính giữa có hai hàng chữ to đùng hơi xiêu vẹo.
[Cậu đáng yêu thật đó, mình thích cậu nhất. Sau này lớn lên cậu lấy mình được không?]
Câu nói này còn trẻ con hơn cả thiệp chúc mừng sinh nhật của Hà Tinh Tinh hôm nay.
Nó thẳng thắn, nồng nhiệt, toát lên vẻ ngốc nghếch non nớt, rõ ràng là những lời mà chỉ trẻ con mẫu giáo mới viết ra được.
Quý Đồng lại mở một mảnh giấy khác ở ngay phía dưới, lần này là tờ giấy trắng sọc xanh được xé ra từ quyển vở, nét chữ đã ngay ngắn hơn nhiều.
[Quý Đồng, cuối tuần đến hiệu sách cùng nhau không?]
Đây là lúc hắn tỏ ra bình tĩnh nói qanh co hồi tiểu học.
Quý Đồng vẫn cười, nhưng nước mắt chợt thấm ướt trang giấy.
Đây là lần đầu tiên cậu rơi nước mắt trong đời.
Cậu đang ở tương lai, nhưng lại nhận được một chuỗi lá thư tình kéo dài không dứt từ quá khứ.
Hệ thống 0587 là một trí tuệ nhân tạo luôn đầy khát khao với cuộc sống của con người.
Nên Bùi Thanh Nguyên nghĩ rằng, em chắc chắn cũng sẽ khao khát cảm giác được yêu thương.
Dù em chưa từng chân chính trải qua những tháng ngày như vậy.
Nhưng em sẽ thích hương vị của nó.
Vì thế Bùi Thanh Nguyên đã cố gắng bắt chước nét chữ và giọng điệu phù hợp với từng độ tuổi, muốn dùng cách này để bù đắp tình yêu mà hệ thống của hắn chưa bao giờ nhận được.
Bất ngờ thay, thiếu niên con người đằng sau vỏ bọc hệ thống ấy cũng chưa từng nếm qua hương vị này.
Do vậy nó trở thành món quà sinh nhật mười chín tuổi thích hợp nhất.
Trong từng lá thư tình thuộc các giai đoạn khác nhau của cuộc đời, dường như hắn đã cùng Quý Đồng vượt qua quãng đời cô độc ở thế giới kia, chưa bao giờ vắng mặt.
Tình cảm ngây ngô thầm kín thời trung học ấy được gói gọn trong một phong thư màu trắng.
[Mình vẫn chưa biết sẽ thi trường nào, cậu thì sao? Sau này cậu muốn đi đâu?]
Quý Đồng khóc nức nở: “Giờ chúng ta đang học cùng trường đại học rồi.”
Lần đầu tiên cậu khóc, nước mắt lại như đã tích tụ trong nhiều năm trời, từng giọt từng giọt nhỏ xuống trang giấy.
Tình yêu đáng để rơi nước mắt hơn những nỗi đau.
Bùi Thanh Nguyên ngồi bên cạnh cậu, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cậu, lặng lẽ chờ cậu mỉm cười trở lại.
Quý Đồng cầm lấy lá thư tình cuối cùng, đó là một cuốn sách rất dày.
Thư tình thời đại học là một tập thơ tình lãng mạn hoa mỹ.
Tình yêu sáng rỡ nồng cháy được viết trên trang bìa trong của tập thơ.
[Dù em là ai.]