Chương 72 - Bọn tớ quay lại rồi
Vào một buổi tối khi cô đang ở nhà và đột nhiên lại nhận được cuộc gọi từ Danh Linh. Ngay lúc cô đang tập yoga cũng đành dừng lại để nghe điện thoại.
“Tớ nghe!”
‘Bé yêu, nghe nói em chuyển sang nhà mới rồi. Ôi chao, chị đây bận đi sang nước ngoài mấy tháng nay thì cuối cùng chị cũng đã được thả về với cưng rồi đây.’
“Cậu là khỉ à mà được thả?”
‘Được rồi, đừng bắt bẻ nữa. Gửi địa chỉ, chị đây qua ngay.’
“Vâng vâng thưa chị.”
Cả hai cúp máy rồi cô liền gửi định vị qua cho bên phía Danh Linh rồi cũng đi tắm ngay sau đó. Một lúc sau khoảng ba mươi phút thì chuông cửa liền vang lên. Nghe thấy chuông cửa cô liền chạy nhanh ra cửa để mở cửa cho bạn mình. Vừa mở cửa ra thôi là Danh Linh đã nhào vào ôm chặt lấy cô rồi.
“Aaa, bạn hiền của tôi.”
“Khục…cậu…cậu siết chặt quá đấy!”
“Nhớ cục cưng quá đi!”
“Được, được rồi. Mau vào trong đi.”
“Ừm.”
Nói xong Danh Linh liền bỏ cô ra và bước vào trong, thật sự không thể hiểu được cô bạn này mà. Cảm xúc bất chợt lúc này lúc kia ha? Vừa bước vào trong thôi Danh Linh đã phải hét lên vì độ chịu chơi của cô bạn mình.
“Ôi, nhà…nhà đẹp quá! Cậu đúng là có mắt nhìn nha, lại ở trong khu nổi tiếng dành cho những người tài phiệt nữa chứ!”
Danh Linh liếc nhìn cô rồi nói tiếp:
“Nói đi, cậu…đã bằng cách nào để có thể sỡ hữu một căn hoành tráng như vầy hả?”
“Dạ, là bằng tiền đấy. Tiền mồ hôi công sức tôi đi làm dành dụm mới coa được đó!”
“Quả là người giàu.”
Danh Linh giơ ngón cái lên khen ngợi cô, vẻ mặt cũng vô cùng tự hào.
“Cuối cùng Dương Giai Linh cũng đã thoát khỏi khu căn hộ chặt hẹp ấy!”
“Sao lại nói vậy, dù sao nó đã gắn nó với tớ rất lâu. Nhắc lại đúng là có chút không nỡ chuyển đi mà.”
“Lại bắt đầu rồi, kệ đi. Đem đồ nhắm ra, cậu hùng đồ ăn tớ hùng rượu. Lẹ lẹ.”
Cô chán nản nhìn Danh Linh, không biết Danh linh đến đây có phải vì thăm cô hay không nữa, hay là kiếm chỗ uống rượu rồi sẵn dọn giùm luôn quá.
“Chỉ biết nhậu, lâu rồi không gặp cậu không biết hỏi han tớ một câu nào à?”
“Đây là loại rượu nhập khẩu từ Pháp đó, trời ơi tớ đã là ngườu vinh dạnh được vào tận nơi trưng cất nó đó trời. Phải nói quá xá đã! Moa moa!!.”
Danh Linh dường như chẳng quan tâm gì đến lời cô nói mà chỉ lo ôm chai rượu trên tay rồi hun chụt chụt mà thôi.
“Cái con sâu rượu này…”
Mặc dù chửi Danh Linh vậy thôi nhưng cô đành phải đem đồ nhắm ra theo lời cô bạn nói. Sau một hồi lục lội rồi vào bếp thì cũng được vài món ngon.
“Nào lẹ lẹ…”
Danh Linh rót cho cô một ly còn bản thân cô ấy thì gần đầy ly. Cái con người ham uống này thật bó tay mà. Không kiên nể hay ngần ngại gì Danh Linh liền uống hết ly trên tay, một hơi uống sạch bóng.
“Khà~”
“Thật không thể hiểu được, cậu uống nhiều vậy hỏi sao vẫn chưa có người nào bên cạnh. Cậu mà giảm bớt lỡ đâu sẽ có đó!”
Danh Linh bóc miếng mực lên vừa nhai vừa đáp lại lời cô:
“Tớ mà thèm loại đàn ông yếu đuối sao? Không cần tình yêu chị đây vẫn sống ổn nhé! Khi nào cậu có rồi thì tớ sẽ có, nhưng có lẽ còn lâu kkk.”
Danh Linh cười lớn trêu cô, vậy ra Danh Linh không biết gì rồi. Thấy cơ hội đến cô liền nói:
“Vậy cậu đợi tớ có rồi cậu mới chịu có sao?”
“Phải, chị em tốt. Cậu mau ráng có đi kkk!”
Danh Linh lại cười phá lên như thể mặc định rằng cô sẽ không có người yêu được vậy. Không biết có điều gì đó mà lại khiến Danh Linh mạnh miệng tuyên bố như vậy nữa.
“Ha, Danh Linh. Cậu chết chắc rồi!”
Cô lẩm bẩm rồi nhìn cô bạn mình đang say mê cắn mực với ánh mắt đầy mưu mô.
Vừa hay…mình có thằng bạn độc thân.
Đến đây thì hiểu rồi, cô đang định làm bà mai đây cơ mà. Trong lúc đang nghĩ ra 7749 kế ghép đôi thì bỗng Danh Linh lên tiếng:
“Có mùi khét, cậu đang nấu gì sao?”
“Hả?”
Nghe Danh Linh nói vậy mạch suy nghĩ liền bị đứt ngang, cô cũng ngửi thử thì đúng là có mùi gì đó khét thật.
“A chết, nồi cá của tớ.”
“Cái nhỏ này, mau xuống tắt bếp đi.”
“Ờ ờ…”
Cô liền đứng dậy rồi chạy lẹ xuống nhà bếp rồi tắt bếp đi, vừa mở nắp ra là một mùi khét liền sộc vào mũi. Đáy nồi cũng vì vậy mà cháy đen hết cả rồi.
“Nồi cá ngon của tôi, vốn dĩ định nấu để đem sang nhà Dạ Tư Thành để anh ấy nếm thử mà.”
Cô tiếc nuối khi nhìn vào nồi cá, hôm nay rảnh rỗi cô đã tự mình đi mua tất cả nguyên liệu để nấu được món cá này, cô đã dồn hết tâm huyết vào nó chỉ để được nghe lời khen từ anh. Nhưng chưa kịp nghe thì cá đã khét hết cả rồi.
“Chết tiệt, quên mất. Cũng tại Danh Linh kêu mình uống rượu.”
Cô bực bội liền đổ thừa cho cô bạn mình, thật tội cho Danh Linh quá mà.
Trong lúc cô vẫn còn loay hoay xử lí nồi cá cháy khét thì chuông cửa bỗng vang lên liền thu hút sự chú ý của Danh Linh.
“Có ai bấm chuông kìa, tớ ra mở cửa giúp cậu nhé!”
“Nhờ cậu đấy, tớ đang bận chút chuyện.”
Danh Linh liền nhanh nhẩu chạy ra mở cửa, còn không quên cầm một miếng mực bỏ vào miệng rồi mới chịu đi. Vừa mở cửa ra Danh Linh liền có một dáng người cao ráo đứng trước nhà, chưa kịp ngước lên nhìn thì người đó đã lên tiếng trước rồi.
“Nghiên Nghiên, anh có đem đồ ăn qua để hai ta cùng dùng chung đây.”
“Hả? Anh…anh…”
Mắt Danh Linh tròn xoe ngước nhìn lên, cô ấy lại không ngờ rằng người đứng trước mặt mình lại là Dạ Tư Thành. Là người yêu cũ của Dương Giai Nghiên.
“Dạ…Dạ Tư Thành? Sao…sao anh lại ở đây?” – Danh Linh sững người như không tin vào mắt mình, đã vậy còn nhéo vào tay mình xem có phải là mơ không nữa.
“A…là Danh Linh sao?”
Anh cũng sượng trân khi thấy Danh Linh ra mở cửa, khuôn mặt phấn khởi khi nãy cũng không còn nữa rồi. truyện kiếm hiệp hay
“Anh tôi hỏi sao anh lại ở đây được?”
“A…chuyện là…” – anh ngượng ngùng không biết phải nói như thế nào với Danh Linh đây.
“Ai mà cậu nói chuyện lâu vậy?”
Lúc này cô mới chịu đi ra khi vừa giải quyết xong nồi cá kho, vừa ngó ra cửa đã thấy anh và Danh Linh đứng trước cửa nhà rồi. Bây giờ cô mới kịp nhận ra tình hình rồi vội vàng chạy ra.
“Danh…Danh Linh” – cô kéo tay Danh Linh lại, sợ cô ấy bị sốc.
“A, em ra rồi.” – vừa thấy cô anh liền mỉm cười.
“Dương Giai Nghiên, cậu mau giải thích cho tớ nghe nhanh.”
Danh Linh hét lớn lên, coi bộ rất sốc đây. Đứng trước nhà này có vẻ không tiện, cô liền kéo hai người vào trong để tránh làm phiền cho những người xung quanh.
Trên sô pha Danh Linh ngồi khoanh tay nhìn hai con người đối diện với ánh mắt sắc lẹm. Sao…giống như ra mắt gia đình vậy?
“Mau…giải thích lẹ.” – Danh Linh chống cằm chuẩn bị tinh thần để nghe hai con người này giải thích.
“Thì như cậu thấy đó, bọn tớ quay lại rồi.”
“Hả? quay lại? quay lại sao?”
Như không tin vào tai mình Danh Ling liếc nhìn hai người họ, Danh Linh tức giận không phải vì chê Dạ Tư Thành không tốt mà tức giận vì quay lại mà cô lại không báo gì cho Danh Linh hay một tiếng. Hoá ra, tình chị em chỉ đến thế mà thôi.
“Bao lâu rồi?”
“Hả?”
“Tớ hỏi quay lại được bao lâu rồi?”
“Khoảng bốn tháng.”
“Bốn tháng? Bốn tháng mà cậu không báo cho người bạn này lấy một thông báo? Cậu làm tớ tức điên lên đi được. Bộ định cưới rồi mới báo luôn hay gì?”
“Phải, bọn anh định vậy đấy!”
Anh liền nhân cơ hội nắm tay cô rồi dõng dạc tuyên bố, thôi rồi lại chọc điên Danh Linh nữa rồi.
“Dạ Tư Thành, lâu rồi không gặp mồm mép anh vẫn vậy nhỉ?”
“Đủ rồi, đừng cãi mà.”
Cô liền chạy đến bên cạnh Danh Linh rồi nũng nịu nói.
“Xin lỗi mà, tớ định có dịp gặp trực tiếp rồi mới nói. Không ngờ rằng cậu lại ở nước ngoài lâu như vậy.”
“Vậy sao cậu không gửi tin nhắn hay gọi điện? Điện thoại để trưng hả?”
“Chuyện quan trọng, nói trực tiếp sẽ tốt hơn mà.”
“Ha…”
Danh Linh thở dài rồi liếc nhìn sang Dạ Tư Thành, anh cũng không ít gì cũng nhìn Danh Linh với ánh mắt như khiêu khích vậy…
“Aa…đủ rồi. Mệt mỏi với hai người quá, vẫn còn tình cảm mà năm đó lại chia tay. Tôi thật không hiểu được loài người yêu nhau kiểu gì đấy!”
Danh Linh dựa ra sau ghế trong có vẻ nhứ nhức cái đầu rồi. Nhưng dù sao cuối cùng cô cũng đã không còn đau khổ vì chuyện cũ nữa khiến lòng Danh Linh cũng yên tâm, hơn hết đối phương lại là Dạ Tư Thành lại càng khiến Danh Linh tin tưởng. Yêu ai cũng được miễn hạnh phúc!