Chương 67 - Ở lại nhà anh nhé!
“Đợi có lâu không? Có phải lạnh lắm rồi không?”
Anh tiến lại liền nắm lấy tay cô, hơi ấm từ lòng bàn tay ấy liền truyền sang cho cô. Cả bàn tay nhỏ bé liền bị đôi tay to lớn ấy nắm giữ…ấm áp vô cùng.
“Không sao, em không thấy lạnh.”
“Nhưng…sao anh lại biết địa chỉ nơi em sống?”
“À…trong sơ yếu lí lịch có ghi.”
“Ta đi thôi.”
“Hả? đi đâu?”
“Đến nhà anh!”
“Sa…sao?” ²
Còn chưa kịp định hình thì anh đã nắm tay cô kéo đi rồi, anh để cô ngồi vào trong xe một cách đàng hoàng rồi cẩn thận thắt dây an toàn xong xui thì mới bắt đầu cho xe lăn bánh. Cảm giác hồi hộp này lại là sao nữa đây? Tay cô vì hồi hộp mà trở nên lạnh lên hết cả rồi, cả tâm trạng hờn dỗi trước đó cũng biến mất. Cô len lén nhìn qua anh, ngay giây phút khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ hiện lên nhiều tia hi vọng ấy của anh đã làm mặt cô đỏ ửng lên, cả lòng ngực cũng đã phát ra tiếng thình thịch đủ để mình cô có thể nghe được. Ngay lúc này, cái cảm giác từ lần đầu tiên gặp anh lại lần nữa hiện lên trong đầu cô, một cảm giác nhớ nhung bồi hồi vô cùng. Cảm giác ngại ngùng khi đưa tay nhận lấy chiếc ô ấy, cảm giác đỏ ửng cả tai khi nhìn thấy anh mỉm cười, cả giọng nói của anh, tất cả tất cả mọi thứ đều làm cô trở nên rung động vì người trước mặt là anh.
Thôi không xong rồi, cô lại đem lòng yêu anh thêm một lần nữa rồi và có khi cảm xúc ấy lại càng mãnh liệt hơn. Mãnh liệt hơn cả trước đó nữa.
“Dạ Tư Thành…”
“Hả?”
Anh đang lái xe nhưng khi vừa nghe cô gọi anh liền quay mặt sang nhìn cô.
“Sao thế?”
“Em…”
Dường như cô muốn thốt lên điều gì đó, nhưng lại không thể phát ra thành lời được. Như thể có gì đó nghẹn lại ở cổ họng không cho cô có cơ hội thốt ra.
Sự bối rối và ngập ngừng từ cô khiến anh khó hiểu, anh tròn xoe mât nhìn cô. Mong chờ xem cô sẽ nói điều gì.
“Em…”
“Lạnh quá khiến em không thể nói được sao? Để anh bật lò sưởi lên thêm chút nhé!.”
“Không, ý em là…”
“Được rồi, em bình tĩnh và chậm lại chút thôi. Khi nào bình tĩnh lại rồi hẳn nói với anh nhé! Anh sẽ đợi em mà.”
“Hức…”
Lời nói nhẹ nhàng và đầy sự quan ấy lại khiến trái tim cô trở nên thổn thức. Chết tiệt Dạ Tư Thành, lại làm trái tim cô loạn nhịp lên vì anh nữa rồi. Nghe anh nói vậy cô đành ngậm ngùi im lặng cũng như làm chủ lại cảm xúc của mình. Có lẽ chưa phải lúc để nói lên những điều khi nãy.
“Khi nãy…em có nghe giọng một cô gái, không biết đó là…”
“Không có gì đâu, chỉ là người sống chung một chỗ thôi.”
“Hả? À…”
Cô quan sát nhìn anh, dường như câu trả lời của anh khiến trái tim cô như thững lại một nhịp.
Tại sao vậy? tại sao anh lại phải nói dối?
“Em đừng lo, anh đã…giải quyết xong hết rồi.”
“…”
Cô im lặng không đáp lại lời anh mà quay mặt sang cửa kính ô tô nhìn ra ngoài. Nhìn thấy vậy anh cũng biết lời anh nói ra không vừa ý cô rồi nhưng vẫn vui vẻ ngỏ lời trước với cô.
“Giai Nghiên, em…có muốn ở lại nhà anh đêm nay không nhỉ?”
“Hả?”
Lời anh vừa nói làm cô giật mình liềb quay mặt sang nhìn anh, lúc này anh đang cúi đầu dựa vào vô lăng nhìn cô.
“Anh…anh bị điên à?”
Không biết trả lời anh như thế nào cô đành mở miệng chửi anh một tiếng.
“Anh không đùa đâu, anh đang hỏi em đấy. Anh có sẽ vào bếp nên em ở lại nhé!”
“Nhưng…diễn viên mà ăn đêm thì không tốt đâu.”
“Không sao, chúng ta sẽ vận động để bù lại.”
Nói xong anh liền mỉm cười đầy nguy hiểm.
“Vận…vận động?”
Lúc này không biết trong đầu cô nghĩ gì mà nghe đến vận động vào buổi tối thì cả mặt cô liền đỏ ửng lên. Có…có phải là anh quá gian xảo rồi không vậy? Ai lại kêu con gái nhà người ta ở lại rồi lại còn vận động cái gì cơ chứ?
“Vận…vận động cái gì cơ? Anh nói gì vậy?”
“Nhà anh có phòng tập riêng, em có thể thoải mái sử dụng. Em…đang nghĩ gì mà cả mặt đỏ lên hết vậy?”
“Hả? Phòng…phòng tập sao?”
“Phải.”
“À…à ra vậy.”
Thì ra chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi. Cô quay mặt sang bên kia thở phào nhẹ nhõm cũng như tự đánh mình một cái thật đau.
Đầu óc mình đúng là có vấn đề rồi mới nghĩ vận động ở đây là vận động theo kiểu kia.
Cô tự trách bản thân sao mà có thể suy nghĩ một cách lệch lạc như vậy cơ chứ. Chả bù lại cho anh một con người đàng hoàng đứng đắn như thế này. Nhìn anh như vậy càng khiến cô cảm thấy bản thân thật dơ bẩn mà.
Anh quan sát từ đầu đến cuối đều biết hết những gì cô đang nghĩ, chỉ là phép thử thôi nhưng coi phản ứng của cô lại khiến anh cố gắng nhịn cười.
Phản ứng đáng yêu vậy sao?
Trong lúc vẫn còn đang tự chửi rủa bản thân thì cuối cùng cũng đã tới nơi anh ở. Cô bước xuống xe rồi nhìn xung quanh.
“Chỉ là tầng hầm để xe thôi. Mau lại đây.”
Cô cứ như một chú cún nhỏ biết vâng lời, nghe anh gọi cô liền lon ton chạy lại. Anh nắm lấy tay cô rồi đút vào túi áo. Sao mà giống như lúc hẹn hò như vầy nhỉ? Đứng trong thang máy như đang đứng trong lò lửa vậy, trong lòng cô cứ thấp tha thấp thỏm không thể nào có một giây bình tĩnh được. Cũng đâu phải là lần đầu đứng chung thang máy với đàn ông đâu mà sao cô lại cảm thấy hồi hộp thế này nhỉ? Hay cảm giác đó…chỉ là khi đối phương là Dạ Tư Thành mà thôi.
Cô đứng trước cửa căn hộ nhà anh, khu này là khu tách biệt hoàn toàn so với toà khi nãy. Một khi độc lập riêng lẻ với đầy đủ các phòng ốc và các tiện nghi khác nhau. Trong lúc đợi anh mở cửa thì cô có nhìn xung quanh, đây là lần thứ hai cô bước vào nơi đây. Lần thứ hai nhưng sao lại cảm giác lạ lẫm vậy nhỉ? có lẽ từ vụ trước khi cô bước ra khỏi nhà anh thì liền chạy đi một mạch không hề ngoáy đầu nhìn lại phía sau nên cảm giác lần hai cứ ngỡ như lần một. Giờ khi cô ngắm nhìn lại mới thấy, chỗ này lộng lẫy và xa hoa thật đấy.
Tiếng ‘tít’ đột nhiên vang lên theo đó anh cũng liền kéo tay cô vào trong.
“Mau vào thôi, ở ngoài lạnh chết đi được.”
Bước vào trong gian nhà một cảm giác ấm áp liền bao trùm lấy toàn bộ cơ thể của cô. Cảm giác lạnh lạnh khi nãy cũng không còn nữa rồi. Anh lấy từ trong tủ giầy ra một đôi dép lông với hình dáng vô cùng đáng yêu rồi đặt ngay ngắn trước mặt cô.
“Anh…sở thích này của anh có chút kì lạ.”
Cô nghi ngờ nhìn anh, thấy vậy anh liền bật cười rồi nói.
“Sao lại sở thích của anh? đây chẳng phải là sở thích của em sao? Anh…mua nó chỉ là mong sẽ có một ngày như hôm nay vậy.”
“Hả?”
Cô nhìn xuống đôi dép, một đôi dép lông lại có hình dáng là con mèo mà cô vô cùng thích. Ở nhà cô cũng có một đôi như thế này, chỉ là khác về kiểu dáng và màu sắc mà thôi.
Cô nhẹ nhàng mang nó vào chân, quả thật là rất ấm. Cảm giác ấm áp này giống hệt như khi tay anh nắm lấy tay cô, khi anh cất giọng và khi anh mỉm cười.
Aaa, thật muốn có được anh quá!
Cô nhìn anh lấp lánh đôi mắt, trong lòng cô bây giờ như là muốn có được anh nữa vậy. Có phải điều này là hơi quá đối với kẻ đã ngỏ lời chia tay trước không vậy?