Chương 47
“Chào cô ạ.”
Cô che giấu cảm xúc “Ừm” một tiếng.
Trường Lưu lại quay sang hỏi nàng: “Sao cậu lại đứng gần xe cô ấy?”
Nguyên lai là Trường Lưu chỉ thấy nàng đứng cạnh xe Tần Nhược Anh, cậu ta không hề biết nàng vừa từ trên xe cô leo xuống.
Tảng đá to trong lòng Hạ Túy cuối cùng cũng rơi xuống, nàng thuận nước đẩy thuyền: “…Trùng hợp, trùng hợp.”
Trường Lưu không suy nghĩ nhiều, chỉ gọi nàng: “Vẫn còn một chút nữa mới tới cổng, cậu lên xe mình đi.”
“Được, cảm ơn.” Nàng cũng đã từng chở Trường Lưu trên xe mình, hiện tại Trường Lưu ngược lại chở nàng, cũng không phải là vấn đề gì.
“Bọn em đi trước đây, tạm biệt cô.”
“Ừm, buổi tối gặp.” Tần Nhược Anh nhìn chiếc xe Trường Lưu chạy đi, lặng lẽ thở dài.
Sau khi các nàng đỗ xe xong, cả hai cùng nhau đi bộ tới cổng trường, xuất trình thẻ trại, hoàn tất mọi thứ mới có thể vào bên trong.
Quy định sáu giờ chiều có mặt, các nàng vẫn là tới sớm năm phút, Trường Lưu tất bật điểm danh sau đó mới được phép xuống sân.
Lớp nàng quyết định tụ tập lại một chỗ để thuận tiện cho việc cổ vũ, dù sao trong buổi tối hôm nay lớp nàng vẫn còn đến ba tiết mục vẫn chưa lên sàn.
“Hạ Túy, không lên lớp chuẩn bị sao?”
Có một bạn học hỏi nàng, Hi Phương liền nhanh miệng: “Ayy, vội cái gì? Tiết mục của cậu ấy ở thứ tự 20 lận a.”
Tiếc mục của lớp nàng rải rác ở các thứ tự 4, 11 và 20, Hạ Túy cần phải canh chuẩn thời gian để lên lớp chuẩn bị cho phần của nàng.
Hi Phương dứt lời, trên sân khấu liền sáng đèn, lại là đôi lời của Hiệu trưởng.
“Hạ Túy.”
Bỗng nhiên phía sau có ai đó gọi nàng, Hạ Túy có chút giật mình.
“S-sao vậy?” Người gọi là thiết kế chính cho trang phục của nàng.
“Hết tiết mục thứ 10 cậu theo mình lên lớp chuẩn bị nhé.”
“Được.”
Chưa đến 10 phút, Hiệu trưởng cuối cùng cũng bước xuống, lần này là đến lượt người dẫn chương trình bước lên sân khấu. Mắt nàng ngay lập tức sáng lên, dán chặt vào người phụ nữ đang đứng ở phía trên, hoàn toàn không chú ý đến người đứng bên cạnh Tần Nhược Anh. Ngược lại Hi Phương là người thấy Lâm Tân Trạch đầu tiên, cô ngay lập tức lay người Hạ Túy.
“Chuyện gì?” Nàng dời mắt, khó hiểu nhìn Hi Phương.
“Mày thấy người đứng bên cạnh cô Nhược Anh không?” Hi Phương vừa nói vừa chỉ tay lên phía trên, nàng theo đó mà nheo mắt lại nhìn.
“Thấy, trông rất lạ.”
“Đúng đúng, rất lạ, thầy ấy chính là giáo viên thỉnh giảng vừa về trường chúng ta đấy.”
Hạ Túy muốn xác định lại một lần nữa: “Chắc không?”
“Không.”
“…”
“Được rồi, hỏi lớp trưởng là biết ngay.”
Các nàng xác định lại một lần nữa với Trường Lưu, cậu ta dường như rất kích động gật đầu liên tục: “Đúng đúng, chính là thầy ấy!”
Các nàng cuối cùng cũng biết được danh tính của người thầy thỉnh giảng này, nhưng đối với Hạ Túy điều đó cũng không đáng để nàng bận tâm tới, càng không có gì để bàn luận. Ngược lại, Hi – Tò Mò – Phương lại thắc mắc: “Sao hai người đó lại dẫn chương trình chung nhỉ?”
“Ban tổ chức sắp xếp chứ sao, còn hỏi!”
“…Ờ.”
Hạ Túy ngay từ đầu đã không muốn bận tâm đến vấn đề này, nhưng sau khi nghe Hi Phương hỏi nàng lại có điều muốn suy nghĩ trong lòng.
Một khi đã như thế, nàng chống cằm suy nghĩ cho đến tiết mục thứ 4.
“Aaaaaaa! Đẹp trai quá!”
Hi Phương ngồi cạnh bỗng nhiên la lên, lúc này nàng mới hoàn hồn nhìn lên sân khấu.
“Đến lớp mình rồi sao?”
“Đúng vậy.” Trường Lưu dứt lời cũng ngay lập tức đứng lên: “Aaaaaa! Hát hay quá anh ơi! Đẹp trai quá! Ngầu quá!”
Hạ Túy xấu hổ cúi đầu xuống, tại sao ngay từ đầu nàng lại ngồi chính giữa hai người này a.
Bằng một cách nào đó tinh thần nhiệt huyết của Trường Lưu và Hi Phương đã kích động đến những người còn lại trong lớp nàng, bọn họ đồng loạt đứng lên cổ vũ, đến bản thân Hạ Túy cũng bị lay động, hoàn toàn quên đi chuyện lúc nãy nàng đã bận tâm suy nghĩ.
Sau khi tiết mục lớp nàng kết thúc, tựa như núi lửa vừa nãy còn phun trào dữ dội hiện tại lại im ỉm không chút tiếng động.
Trường Lưu chuyền nước đi: “Các cậu uống nước giữ sức, chúng ta còn hai tiết mục nữa đấy.”
“Cảm ơn lớp trưởng.”
Bỗng nhiên Hạ Túy cảm thấy lớp nàng hôm nay đoàn kết đến lạ, đúng là…có một chút tinh thần rồi.
Đến hơn 7 giờ rưỡi tối, sau khi kết thúc tiết mục thứ 10, Hạ Túy và Hi Phương cùng người mẫu còn lại chạy thục mạng lên lớp, bạn học thiết kế chính lại bình tĩnh theo sau.
Hạ Túy đóng cửa lại, kéo rèm, chuẩn bị thay trang phục, bên trong còn có một vài người hỗ trợ.
Hạ Túy nhanh chóng vào bàn trang điểm, đánh nền trước đánh giặc sau. Ngay lúc Hi Phương cầm cây son lên định đánh cho nàng, âm thanh người dẫn chương phía dưới lại vang lên: “Tiếp theo, đến tiết mục hát của lớp 11D1…”
“A lớp mình, lớp mình.”
Hạ Túy kích động vỗ đùi Hi Phương: “Bỏ cái môi tao qua một bên đi.”
Bọn họ nhanh chóng bỏ dụng cụ xuống, chạy thục mạng xuống phía dưới.
Hạ Túy, Hi Phương cùng với người mẫu còn lại với đôi môi trắng bệt ra sức cổ vũ cho lớp các nàng.
“Đẹp gái quá! Hát hay quá!”
“Đỉnh quá!”
“Aaaaaa!”
Dưới khán đài lớp nàng gào thét đến đòi mạng. Cho đến khi kết thúc Trường Lưu mới giật mình hoảng hốt với đôi môi tái chanh của các nàng: “Mấy chị gái của tôi ơi, trang điểm chưa xong mà chen chúc xuống đây làm gì?”
“Cổ vũ a, giờ bọn tôi lên lớp đây.”
Nói xong liền kéo nhau đi mất, Trường Lưu lắc đầu bội phục.
Sau khi đã trang điểm xong Hạ Túy mới bắt đầu thay quần áo nhưng không may trang phục lại gặp một chút trục trặc. Dù sao cũng là trang phục tái chế, đây là điều không thể tránh khỏi.
“Quần tuột, quần tuột rồi, đưa cho mình cái kim bấm.” Thiết kế chính một tay nắm lấy quần Hạ Túy một tay chìa ra cần sự hỗ trợ.
Nàng xấu hổ đến muốn che mặt.
“Thật sự là không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao, bấm cố định lại là được.”
Tất bật một lúc các nàng mới di chuyển xuống phía dưới.
“Phần biểu diễn thời trang của lớp 11D1 chuẩn bị.” Tần Nhược Anh dứt lời, còn không quên nhìn sang vị trí của Hạ Túy, hiện tại các nàng đã vào trạng thái chờ ở sau cánh gà.
Chưa tới năm phút, cuối cùng cũng đến lớp nàng. Bước lên đầu tiên là hai người sẽ đọc phần thuyết trình về trang phục của các nàng.
“Lớp 11D1 xin gửi đến quý vị giám khảo, quý thầy cô cùng toàn thể các bạn học sinh một lời chúc sức khoẻ và lời chào trân trọng nhất!”
“Bộ sưu tập của chúng em lần này mang tên “Nữ Quyền” được lấy cảm hứng từ những người phụ nữ xa xưa đã đứng lên đấu tranh giành lại quyền lợi cho họ…”
“Và ngay bây giờ lớp 11D1 chúng em xin mang đến show thời trang với ba bộ trang phụ được sử dụng chất liệu chính từ những thùng giấy, bao bì ni lông nhựa tạo nên những thiết kế đầy tính nghệ thuật sáng tạo. Đồng thời chúng em muốn gửi đến một thông điệp bảo vệ môi trường…”
Phần giới thiệu của lớp nàng chỉ mất vỏn vẹn một phút.
“Buổi biểu diễn của lớp 11D1 xin được phép bắt đầu!”
Hạ Túy bước chân lên bục, bên phía âm thanh cũng đã phát nhạc lên.
“Mở đầu cho buổi biểu diễn ngày hôm nay chính là người mẫu Hạ Túy…”
Âm thanh của người dẫn chương trình lớp nàng kết thúc cũng là lúc nhường chỗ cho khán đài bên dưới hò hét.
“Aaaaa! Hạ Túy!”
“Đẹp gái quá! Sang quá! Nữ quyền quá!”
Nàng đứng phía trên sân khấu vẫn có thể nhận ra được đó là giọng của Trường Lưu, thêm một lúc nữa giọng của những người khác mới dần trộn lẫn vào trong đó.
Kịch bản vẫn không có gì thay đổi, Hạ Túy có hai lượt đi, lượt đầu và lượt cuối nàng sẽ đi cùng hai người còn lại.
Sau khi hoàn thành buổi diễn nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Lời cuối cùng, em xin đại diện cho nhóm thiết kế, người mẫu cũng như tập thể lớp 11D1 chúc cho show biểu diễn thời trang diễn ra thành công tốt đẹp!”
Tiếng vỗ tay bên dưới vang lên inh ỏi, Trường Lưu cùng những người còn lại lập tức ôm đồ đạc đứng dậy: “Về thôi mấy đứa! Lớp chúng ta xong rồi.”
Phía trên sân khấu Hạ Túy cũng đã chuẩn bị bước xuống cánh gà.
“Nhẹ nhõm không?”
Hạ Túy ôm ngực, doạ tim nàng muốn nhảy lên.
“Sao cô lại ở đây?” Không phải nên ở trên sân khấu dẫn chương trình sao?
“Cô giao lại cho thầy ấy rồi, tiếp theo chỉ còn mỗi tiết mục biểu diễn thời trang, người dẫn chương trình như các cô cũng ít nhiệm vụ hơn một chút.”
Hạ Túy chỉ “À” một tiếng, nhìn vẻ mặt của nàng có chút khó coi.
“Sao vậy? Hồi hộp quá à?”
“Vâng…có một chút.”
Tần Nhược Anh quan sát nàng thật kỹ từ trên xuống dưới, phát hiện tay phải Hạ Túy nắm chặt không buông phần thắt lưng quần.
“Trang phục có vấn đề?”
“…Tuột.” Giọng nàng nhỏ chít chít vốn dĩ không thể nghe rõ trong môi trường hỗn tạp âm thanh thế này.
“Em nói cái gì cô không nghe rõ?”
Tần Nhược Anh nhích lại gần một chút, gương mặt kề sát.
“Em…tuột…chính là…cái quần bị tuột a!”
Tần Nhược Anh không nhịn được liền ôm bờ vai nàng cười ra tiếng. Hạ Túy vốn đã xấu hổ lại càng thêm xấu hổ, thẹn quá hoá giận muốn bỏ đi.
Thật là, rõ ràng sau khi kết thúc buổi biểu diễn các nàng đã đi xuống cánh gà cùng nhau, nhưng không hiểu vì sao người bị bỏ lại lại là nàng.
Tần Nhược Anh nhìn nàng vừa nắm quần vừa chật vật bước đi liền nhanh chân đuổi theo.
“Xin lỗi, cô không nên cười em, để cô giúp em đi lên lớp, được không?” Tần Nhược Anh vừa nói vừa nắm lấy tay phải đang ôm lưng quần của nàng: “Được rồi, buông tay ra đi, để cô nắm quần giúp em.”
Hạ Túy mềm lòng, cuối cùng vẫn buông tay để Tần Nhược Anh giúp nàng.
Trang phục của nàng thiết kế có chút rườm rà, phức tạp, lúc đi từ trên lớp xuống đây biểu diễn còn cần phải có người hỗ trợ. Hiện tại Tần Nhược Anh một tay nắm quần nàng một tay dìu nàng bước lên cầu thang. Không ít người xung quanh phải tránh qua một bên để nhường đường cho nàng, một phần cũng là vì người đi bên cạnh nàng là Tần Nhược Anh.
“Tới lớp rồi.” Tần Nhược Anh lên tiếng. Cô cũng không vì vậy mà buông tay ra, đi theo vào tận bên trong.
Bọn họ mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, bận rộn chạy tới chạy lui cũng không ai chú ý đến Hạ Túy, cho đến khi nàng cùng Tần Nhược Anh bước vào.
“Hạ Túy! Cậu…cậu…không phải từ nãy đến giờ vẫn còn ở dưới chứ?”
“Xin lỗi…mình quên mất.”
Hi Phương vỗ đùi một cái, đứng lên: “Chẳng trách mình lại thấy thiếu thiếu thứ gì!”
“Được rồi, cũng không có việc gì, các em giúp em ấy thay trang phục đi.” Tần Nhược Anh vẫn một mực nắm lấy thắt lưng của Hạ Túy.
“Vâng vâng.”
“Cẩn thận, quần em ấy có chút vấn đề.”
“Vâng.”
“Hạ Túy đến đây, mình thay quần áo cho cậu.”
Tần Nhược Anh lúc này mới buông tay ra, bạn học lúc nãy cũng đã kịp thời thay thế vị trí của Tần Nhược Anh.
“Nào, chúng ta tháo vương miện trên đầu cậu ấy ra trước.”
Tần Nhược Anh nhìn các nàng bước vào tấm màn được treo ở một góc trong lớp, cô có chút đăm chiêu.
Thay quần áo, bọn họ thay quần áo cho Hạ Túy…
Nếu như vậy…
Không được!
“Để cô!”
“Sao vậy ạ?”
Hạ Túy quay đầu lại, không hiểu vì sao Tần Nhược Anh lại ngăn cản.
“Các em bước ra đi, để cô thay quần áo cho em ấy.” Tần Nhược Anh dứt câu liền nắm lấy tay Hạ Túy, lưu loát lẩn vào trong tấm màn.
Những người còn lại chưa kịp phản ứng: “…”
“Trang phục thiết kế có chút phức tạp, liệu cô ấy có làm được không?”
“Chắc là không có vấn đề gì. Aizz bỏ đi, ai bảo cô ấy là giáo viên kia chứ.”
Bên trong tấm màn, Hạ Túy mở to mắt nhìn Tần Nhược Anh: “Cô làm gì vậy?”
“Thay đồ cho em.”
“Không, ý em là vì sao…” Đây vốn không phải là nhiệm vụ của cô a.
“Em không cần phải nói nữa, im lặng để cô làm việc.”
Lần này Hạ Túy thật sự im lặng.
“Lúc mặc bộ này vào cũng là bọn họ hỗ trợ em sao?”
“Vâng.”
Tần Nhược Anh vừa loay hoay mở chiếc áo của nàng vừa nóng nảy: “Làm sao mà được!”
“Tại sao lại không được?”
Làm sao cô không biết ban tổ chức không cho mặc đồ ở bên trong a, nếu trực tiếp hỗ trợ nàng thay trang phục chẳng phải đã thấy hết bên trong nàng rồi sao? Vậy mà Hạ Túy vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy, khiến cô có chút nóng nảy, đến bước cuối cùng cởi chiếc áo ra cũng làm không chút nương tay.
“Em xem- Ơ, có mặc áo bên trong nè!”
“Chứ cô đang nghĩ gì thế?”
“Cô nghĩ là em không mặc.”
“…”
Tần Nhược Anh lại tiếp tục với chiếc áo choàng ở bên dưới của nàng.
“Giờ chỉ còn lại cái quần thôi đúng không?”
“Chờ đã!” Hạ Túy bỗng nhiên trở nên kích động nắm lấy thắt lưng.
“Sao vậy?” Tần Nhược Anh ngẩng đầu lên hỏi nàng.
“Quần…em không có mặc quần ở bên trong…” Nàng chỉ đơn giản mặc một chiếc lót cùng một chiếc quần đùi nhỏ, quần dài cũng không có mặc. Dù đã gian lận mặc áo bảo hộ ở phía trên nhưng trang phục nàng thiết kế lại không thể mặc quần, như vậy sẽ rất dễ bị lộ.
“Cô…cô ra ngoài đi, em có thể tự làm.”
“Được…được, vậy cô đi ra.” Dù lúc đầu có chút kích động muốn thay trang phục cho nàng, nhưng hiện tại nghe nàng nói không mặc quần bảo hộ ở bên trong lại khiến cô có chút…ngượng ngùng.
“Xong rồi ạ?” Những người ở bên ngoài thấy cô rất nhanh liền bước ra, tò mò hỏi.
“Vẫn chưa.” Tần Nhược Anh bình tĩnh trả lời, cô tùy tiện ngồi xuống chiếc ghế vẫn luôn đặt sẵn ở đó, đợi Hạ Túy.
Chưa tới năm phút, nàng kéo rèm bước ra, trên người đã được ăn mặc chỉnh tề. Lúc này Tần Nhược Anh mới thở ra một hơi, đi đến bên cạnh nàng: “Đói bụng không? Đã ăn uống gì chưa?”
Hiện tại đã hơn 9 giờ tối, thức ăn trong bụng nàng đã ăn từ chiều cũng đã tiêu tán đâu mất.
“Vẫn chưa ạ.” Hạ Túy nhìn xung quanh lớp học, quả nhiên thức ăn tối của các nàng đã được giao đến. Nàng đi đến tùy tiện lấy một phần, sau đó nắm lấy tay Tần Nhược Anh bước ra ngoài.
Tần Nhược Anh nhìn bàn tay có chút thất thần, cô quay đầu nhìn những người còn lại, không ai chú ý đến các cô cả, lúc này cô mới yên tâm nắm chặt bàn tay Hạ Túy, đi theo nàng bước ra ngoài.
Hạ Túy là phản ứng tự nhiên mà nắm lấy tay Tần Nhược Anh, cũng không để ý đến những còn lại.
Các nàng một mạch đi lên sân thượng. Hạ Túy mở cửa, thở ra một hơi.
Vẫn là nơi này.
Hạ Túy xếp một chiếc bàn, hai chiếc ghế đặt xuống, phủi phủi một ít bụi, có ý định ngồi xuống, nhưng nàng phát hiện bàn tay vẫn đang bị Tần Nhược Anh nắm chặt.
Hạ Túy cười một tiếng: “Cô làm sao vậy?”
“Lạnh.”
“Vậy chúng ta đi xuống, ở trên đây gió lắm.”
“Không được, bên dưới ồn ào.”
“Vậy thì cô phải buông tay em ra, chúng ta ngồi xuống trước đã.”
Tần Nhược Anh im lặng, vẫn không có ý định nghe theo nàng. Cô nhìn hai chiếc ghế được đặt đối diện, liền nhấc một chiếc đặt cạnh chiếc còn lại.
“Được rồi, có thể ngồi xuống.”
Cuối cùng cô vẫn không buông tay nàng ra.
“Phải làm sao đây? Em ăn bằng một tay sao?”
Tần Nhược Anh không trả lời, đưa một tay còn lại của cô lên trước mặt nàng.
“Hửm?” Hạ Tuý khó hiểu.
“Em một tay, cô một tay, không phải đã đủ rồi sao?” Sau đó lại cười nói tiếp: “Cô đút em ăn.”
Hạ Túy quay đầu đi: “Ấu trĩ.”