Chương 7: Nuôi béo rồi thịt
Trước đây nơi này vốn bỏ hoang, tuy vẫn có một ít sen hồng địa phương sinh trưởng nhưng mật độ thưa thớt, phần lớn diện tích bị cỏ dại và bèo hoa dâu xâm chiếm.
Khi lên kế hoạch cải tạo, Tống Diên Phong chỉ đặt mục tiêu giúp môi trường sạch đẹp hơn, giảm sinh vật gây hại. Cậu tìm thêm vài giống sen mới, sức sống mạnh, cho hoa quanh năm về trồng, nhằm tăng thêm sinh khí và màu sắc. Không ngờ qua hai năm, chúng phủ kín cả khu đầm. Sản phẩm từ sen mang lại một nguồn thu nhập đáng kể. Đội ngũ phụ trách nhà bếp góp công chăm sóc rất lớn nên Tống Diên Phong để họ chia phần khai thác.
So với khu bên kia xây tường kiên cố, bên này vẫn còn là nhà sàn bằng thân tràm đơn sơ, xung quanh sen nở rực rỡ mang lại cảm giác mộc mạc mà nên thơ.
Từ xa đã ngửi được mùi ếch xào lăn thơm nức mũi, Tống Diên Phong tiện tay hái một ít lá lốt mọc đầy theo bờ đầm rồi thong thả đi lên cầu gỗ.
Hai phó quản lý đang tụ tập ngoài mép sàn nhà bếp, múc thứ gì đó trong thau đổ xuống nước.
Dưới đầm có thả khá nhiều cá tạp, chúng ăn thức ăn thừa và dầu mỡ bỏ đi, lớn lên lại thành thực phẩm tươi cung cấp cho trại, vừa sạch sẽ, vừa tiết kiệm.
Bên cạnh họ, các phụ bếp đang xếp khay thức ăn vào giỏ, treo lên dây cáp. Năm ngoái bọn họ thiết kế hệ thống ròng rọc để vận chuyển những thứ không quá nặng qua lại giữa các khu, mọi việc đơn giản và nhanh chóng hơn nhiều.
Hôm nay nấu món ếch, mỡ và nội tạng đều được băm nhỏ, nấu chín rồi cho cá ăn. Đội áp giải đã rời đi, tưởng hai phó quản lý rảnh rỗi ở đây xem bọn cá tranh mồi, nhưng lúc đến gần cậu mới nghe phó quản lý khu Đoan tức cười nói:
“Anh nên đổi tên thành La Ham Ăn đi. Có bấy nhiêu cá, nãy giờ anh nấu thành bao nhiêu món rồi?”
Phó quản lý khu Ty nhanh chóng đếm đếm.
“Kho, hấp, chiên, canh, lẩu, cháo. Chỉ có sáu món.”
Đoàn Trác Việt giễu cợt liếc qua.
“Còn chỉ có? Cá mới thả bốn tháng, đã lớn đâu, ngày nào anh cũng đòi ăn hết con này đến con khác.”
Phó quản lý La rất không phục mà so sánh.
“Tại sao gà chỉ nuôi bốn tháng còn cá phải đến cả năm? Em mau đổ hết xuống cho tụi nó. Nhanh nuôi béo rồi thịt.”
Đoàn Trác Việt bị hắn đẩy mấy cái, vừa bất đắc dĩ vừa trút hết số nước mỡ trong thau xuống đầm, đối phương lại như không xương mà đu lên người anh ta, còn nhỏ giọng than thở.
“Chưa được ăn cá, vậy được ăn em không?”
“La, Hoàng, Ân!” Phó quản lý khu Đoan đỏ mặt tía tai.
“Có!”
“Cút!”
“Anh sai rồi.” Người nào đó rất không có lập trường sửa lời. “Là em ăn anh.”
Tống Diên Phong nhìn phó quản lý khu Đoan kềm chế lắm mới không đập cái thau trong tay lên đầu phó quản lý khu Ty. Đối với việc hai người thích dính lấy nhau mọi người đã không còn xa lạ, cậu bình thản đưa gói lá chuối đến trước mặt họ.
“Chử Dửng gửi cho mỗi người một con.”
La nào đó chỉ biết có “ăn” lập tức hồi máu đứng thẳng, hai tay nhận lấy, ước lượng.
“Cảm ơn sếp.” Hắn kêu lên rồi xông vào bếp, sau đó lại là một trận náo loạn. “Má Tư, cho con mượn cái kéo.”
Đoàn Trác Việt định hỏi sếp về việc ngày mai sắp xếp người dẫn các nhóm ăn ong vào rừng lấy mật. Mùa khô năm nay ngắn, có thể họ chỉ thu được một, hai lần nữa mà thôi. Nhưng tên ham ăn nào đó cứ không ngừng gào to.
“Má Tư, cho con xin chén muối tiêu.”
“Má Tư, có chanh không?”
“Má Tư…”
Má Tư là phụ bếp lớn tuổi nhất ở đây, dáng người phúc hậu, chỉ cao đến vai La Hoàng Ân, vừa cầm kéo xỉ cái cán vào ngực tên ồn ào, vừa mắng:
“Tự mi mần đi, chanh ở trong cái rổ, đang bận bịu còn chộn rộn, om sòm nữa tau đem mi cho cá ăn.”
Nhìn sang thấy Tống Diên Phong mò ra lồng bắt hai con ếch béo, má Tư lại đổi giọng.
“Sếp ơi, cậu muốn ăn thêm món gì đó, để tui mần cho.”
Nói xong bà lật đật đi qua, bỏ lại phó quản lý khu Ty khoa trương mếu máo với phó quản lý khu Đoan.
“Rốt cuộc ai mới là con ruột của má?”
Đoàn Trác Việt cạn lời nhìn hắn.
“Dù sao cũng không phải anh.”
Tống Diên Phong căng mặt từ chối má Tư, bắt đầu loay hoay lột da con vật. Nhìn động tác không mấy thuần thục của cậu, trong lòng hai phó quản lý có chút ngạc nhiên. Thì ra sếp bọn họ… không biết làm thịt ếch. Ngó bộ da rách nát và con ếch đáng thương đang co giật, khóe miệng bọn họ cũng co giật theo.
Má Tư chịu hết nổi, càm ràm vài câu, đuổi người sang một bên, nhanh chóng giúp cậu xử lý sạch sẽ, ướp gia vị.
Tống Diên Phong xấu hổ rửa lá lốt, nhìn người ta làm rất dễ dàng, đến cậu thì không đơn giản, về sau cần luyện tập nhiều hơn.
Đoàn Trác Việt lấy phần tôm của sếp và muối tiêu chanh dâng qua, thấy cậu sắp xếp hai suất cơm trưa vào mâm lớn, ánh mắt sâu xa.
Thực đơn hôm nay có ếch xào lăn, đậu bắp sốt tỏi, canh bí xanh. Tống Diên Phong cảm thấy thêm ếch nướng lá lốt thì hơi ngán, nhưng nhất thời cậu không kịp nghĩ ra món nào tốt hơn.
Dù sao canh bí kia cũng chỉ tận dụng nước hầm từ số xương ếch còn lại sau khi lóc thịt băm nhuyễn. Một số lão phạm nhân lớn tuổi, răng yếu, cần thức ăn mềm và chế biến tỉ mỉ, trừ món cá, hầu như loại thịt nào cũng được nhà bếp cắt nhỏ.
Cậu lấy bếp lò đốt than đặt vào mâm, nghĩ tới nghĩ lui, muốn làm thêm một ít rau trộn. Khoái Triệt có vẻ không tha thiết đến chuyện cơm nước, chỉ yêu cầu dịch dinh dưỡng. Gỏi dưa leo tươi mát, vị chua chua ngọt ngọt có lẽ sẽ giúp hắn ngon miệng hơn một chút, thêm vào ít gừng còn làm ấm bụng.
Má Tư nghe sếp hỏi liền chỉ chỗ trồng dưa leo, còn tích cực bảo sẽ pha nước gỏi luôn cho cậu.
Bao quanh khu bếp là những giàn gỗ kiên cố bằng tràm. Thau, thúng, rỗ, thùng xốp cũ đều được tận dụng làm chậu trồng rau đặt lên đó. Nhờ khoảng không gian ngập nắng và nguồn nước sẵn có, khu vườn này cũng đủ cung cấp hầu hết rau sạch cho cả trại.
Tống Diên Phong bơi chiếc thuyền thúng nhỏ len lỏi giữa mấy trụ tràm, nhìn bầu, bí, mướp cho quả lủng lẳng trên đầu, không gian xanh mát hòa lẫn hương sen dìu dịu, cảm giác rất thư giãn. Có lẽ vì thế mà chiều chiều hai phó quản lý rất thích cùng nhau ra đây câu cá.
***
Khu nhà chuyên biệt dành riêng cho cậu và phòng của Khoái Triệt cách nhau một cái cầu gỗ, ở giữa có ngăn bằng cửa lưới B40.
Cân nhắc đến thị lực của hắn và sự riêng tư của mình, cậu bê cả mâm đồ ăn sang chỗ hắn.
Đặt bếp lò ngoài hiên, xếp lá lốt, thịt ếch lên vĩ chuẩn bị nướng xong, cậu mới nhận ra một chuyện.
Thế này là cậu và hắn cùng nhau ăn cơm?
Tuy rằng ngày bé thậm chí còn tắm và ngủ chung, nhưng nếu không tính những ngày tháng lạnh nhạt ở học viện thì giữa họ vẫn còn có mười hai năm trống trải. Một quãng thời gian đủ dài để trở thành người xa lạ. Giờ đột nhiên ăn cơm với nhau hình như rất kỳ quái.
Khoái Triệt lại không để cậu rối rắm lâu. Hắn đi ra ngồi xổm trước cửa. Apis sợ lửa, bay sang rụt rè bám trên lưng cậu.
Sau một lúc im lặng, hắn hỏi:
“Ở đây cậu phải tự nấu ăn à?”
Tống Diên Phong trở vĩ thịt, than khá nhiều, cậu lo nướng khét.
“Không, có nhà bếp phụ trách toàn bộ bữa ăn trong trại.”
Hắn liền suy diễn.
“Vậy cậu làm cho tôi sao?”
Cậu muốn bảo hắn tự mình đa tình nhưng thôi.
“Ừ. Anh gầy quá, ăn nhiều một chút.”
Tiếng cười khẽ rất êm tai từ phía sau truyền đến. Giọng điệu dẫn đường lại ngập tràn tiếc nuối.
“Cậu vẫn tốt như vậy.”
Tống Diên Phong quay đầu thấy hắn đã ngồi bệt trên sàn, mặt mũi như họa, đôi mắt không có tiêu cự mông lung ngơ ngác, trông rất là đáng thương.
Cậu muốn hỏi hắn vì sao lại để bản thân bị tống đến nơi khỉ ho cò gáy này, vì sao phải phối hợp làm một thiếu tướng sa cơ.
Nhưng ngẫm lại, cậu chẳng biết gì nhiều về những thứ hắn phải gánh vác, cũng không rõ hắn đang đối mặt với những gì. Nếu hắn thật sự bị vứt bỏ thì tổng bộ đã không năm lần bảy lượt dặn dò cẩn thận chiếu cố.
Có lẽ đây là một kế hoạch, hoặc là một âm mưu nào đó của chốn quan trường. Biết nhiều chưa chắc hay, cậu vẫn nên bình tĩnh làm tốt chuyện của mình.
Trở vĩ nướng lần nữa, cậu lành lạnh nói với hắn.
“Không tốt gì đâu. Tôi chờ nuôi béo rồi thịt.”
Hắn cười ra tiếng, vui vẻ đáp:
“Được, hi vọng sẽ nhanh béo một chút.”