Chương 6: Điểm không hợp lý
Đây từng là tin đồn được tất cả học viên truyền tai nhau.
Tống Diên Phong biết chuyện đó có thật, nhưng không nghĩ Khoái Triệt cố chấp đến tận bây giờ.
“Vậy… Không phải hắn sẽ ngày càng suy kiệt sao?” Cậu buồn bực hỏi lại.
Quan hệ tương hỗ giữa lính gác và dẫn đường thuận theo quy luật tự nhiên. Lính gác cần dẫn đường và ngược lại.
Dấu hiệu tạm thời hay khai thông ý thức đều có ý nghĩa như nhau. Dù cho việc dấu hiệu có cách thức thân mật hơn do trực tiếp tiếp xúc thân thể. Nhưng nói chung, chuyện đó cũng bình thường như ăn cơm, uống nước. Không muốn dấu hiệu như Khoái Triệt mới là bất bình thường.
Với một dẫn đường cao cấp luôn xông pha tiền tuyến, chiến tích lẫy lừng, không dấu hiệu chẳng khác nào một cục pin dùng mà không sạc. Dung lượng pin có lớn đến đâu sớm muộn cũng sẽ cạn hết.
Đặng Sĩ Khiêm bất đắc dĩ.
“Thật ra vẫn chịu được. Năng lực phục hồi của lính gác và dẫn đường cấp cao khá mạnh. Thỉnh thoảng thầy Hà cũng giúp hắn tu bổ. Tiếc là lần này thầy đi công tác.”
Tống Diên Phong có nghe nói, ngoại trừ cách trên, dẫn đường cấp cao cũng có thể hỗ trợ dẫn đường khác khôi phục. Giáo sư Lý Nhật Hà là dẫn đường SS phụ trách khoa điều trị chuyên sâu của bệnh viện trung ương, Khoái Triệt được ông ấy chiếu cố xem như may mắn. Thế nhưng có vẻ như lần này tổng bộ không đợi đã đưa người đến đây.
Nhìn ra suy nghĩ của cậu, tiến sĩ xác nhận:
“Họ cố tình điều thầy ấy đi. Khoái Triệt cự tuyệt tất cả lính gác trở thành tấm gương đi ngược hướng cho một số dẫn đường không muốn bị trói buộc noi theo. Ở một góc độ nào đó, nó giống như hành động phản nghịch, nên phía trên rất không vui.”
Tống Diên Phong hiểu được, rồi lại thấy khó hiểu.
Năng lực Khoái Triệt quá mạnh mà không có ràng buộc, không theo quy tắc chung, bọn họ sợ không khống chế được, sẽ tiềm ẩn mối họa. Rốt cuộc chấp niệm này lại trở thành hạt mầm chướng ngại gieo xuống con đường sự nghiệp của hắn.
Nhưng chẳng lẽ vì vậy mà để hắn mang thương tích như thế?
“Nhà họ Khoái không làm gì sao?” Cậu nghi hoặc.
Vẻ mặt Đặng Sĩ Khiêm phức tạp, lát sau mới phun ra một câu.
“Nhà họ Khoái muốn liên hôn.”
“…” Ý là tìm lính gác cho hắn?
“Có thể nói đây là ngòi nổ dẫn đến tình thế hiện tại.”
Tống Diên Phong càng mờ mịt hơn. Liên hôn khiến Khoái Triệt bị thương, hay nhà họ Khoái làm hắn bị tống đến đây?
Đặng Sĩ Khiêm hậm hực kể.
Chuyện xảy ra hơn một tháng trước, đối tượng mà Khoái gia nhắm đến là Trương Công Hùng, con trai tổng tư lệnh sư đoàn Chín Trương Chấn Cương. Gã đó cũng là lính gác, quân hàm thiếu tướng, vừa trầy trật đạt được ngưỡng S+. Ngoại trừ tuổi tác, hai bên xem như môn đăng hộ đối.
Tống Diên Phong biết Trương Công Hùng, sắp bốn mươi, vừa chấm dứt với dẫn đường kết đôi.
Vụ “chia tay” đó cũng khá ồn ào. Hai vị vốn là thanh mai trúc mã, nhưng trong khi Trương Công Hùng từ tốn thăng cấp, vị dẫn đường kia lại dậm chân mãi ở ngưỡng A.
Nhà họ Trương luôn cho rằng nếu có được dẫn đường cấp cao hơn hỗ trợ, Trương Công Hùng sẽ tiếp tục đi lên. Chắc chắn bọn họ nhắm vào Khoái Triệt từ rất lâu rồi, hiềm nỗi cấp bậc không bằng người ta, không đủ tư cách mở miệng.
Hiện tại, quả nhiên… Giàu đổi bạn, sang đổi vợ.
Đặng Sĩ Khiêm mỉa mai:
“Lại nói, nhanh chóng đường ai nấy đi như thế, chứng tỏ bọn họ hợp tác mười mấy năm cũng chỉ làm đến dấu hiệu tạm thời mà chưa làm dấu hiệu cuối cùng. Bên trong ấm lạnh ra sao, mỗi người đều hiểu. Nguyên nhân sâu xa không cần phải nói toạt ra.”
Tống Diên Phong thầm kết luận một câu. Khi đối diện với danh lợi và tham vọng, tình cảm chẳng là cái gì hết. Chính cậu cũng đã nếm trải.
Anh ta kể tiếp.
“Hai nhà Trương, Khoái hoan hỉ chuẩn bị gặp gỡ. Không nghĩ tới tại bữa tiệc xem mắt trá hình, bị một câu của hắn dẫm nát mặt mũi.”
Đột nhiên được triệu hồi từ đơn vị, Khoái Triệt cũng ngoan ngoãn chạy về. Đối với lời đề nghị liên hôn hắn bình thản lắc đầu.
Thôi, chẳng được bao lâu, tôi lên SS mất công lại chia tay.
Chuyện này truyền ra, ai cũng mắng hắn ngông cuồng nhưng nhiều dẫn đường cảm thấy vô cùng hả dạ.
Luật quy định dẫn đường cấp A trở lên có quyền từ chối kết hợp với lính gác đồng cấp trở xuống. Nhưng nếu đã dấu hiệu thì dẫn đường không được đơn phương chấm dứt, mà lính gác lại có thể tùy ý chọn đối tượng khác để tối đa hóa năng lực. Bởi vì lính gác phải chịu áp lực tinh thần lớn hơn, dễ mất kiểm soát nếu không có dẫn đường hỗ trợ. Nhưng dựa vào đâu lính gác có thể tùy tiện cắt đứt với dẫn đường mà không thể ngược lại. Không công bằng.
Thái độ có trăng quên đèn của nhà họ Trương rất khiến lòng người lạnh lẽo, ai ngờ chưa nói hai câu đã bị vả thẳng mặt. Thật sảng khoái.
Về phần Khoái Triệt, hắn hoàn toàn có tư cách nói vậy.
Ai cũng biết hắn đạt ngưỡng S+ khá lâu rồi, tuy càng lên cao càng khó thăng cấp, nhưng Khoái Triệt còn chưa đến ba mươi, tiềm năng vô hạn. Tóm lại, Trương Công Hùng cũng không phải lính gác xứng với hắn, gã ta đã đến cực hạn.
“Sau đó thì sao? Bọn họ hùa nhau bức hắn làm dấu hiệu à?” Tống Diên Phong còn chưa hiểu lắm. Cậu không cho rằng có ai ép buộc được Khoái Triệt.
Đặng Sĩ Khiêm lắc lắc đầu.
“Không. Còn chưa. Đúng lúc này một dự luật được đệ trình lên Quốc hội.”
Anh ta chỉ vào tập hồ sơ. Tống Diên Phong đã đọc qua.
Nội dung dự luật chủ yếu đề xuất tất cả dẫn đường hãy chọn lính gác cấp cao hơn để kết đôi, đồng thời có thể cắt đứt quan hệ nếu qua thời gian cấp bậc lính gác thấp hơn.
“Dựa theo chuyện trước đó, dư luận xôn xao cho rằng Khoái Triệt có một tay dính vào. Thế nhưng hắn là người đầu tiên bỏ phiếu chống, kéo theo một số dẫn đường cũng phản đối, dẫn đến mâu thuẫn với hiệp hội dẫn đường. Bọn họ chỉ trích hắn ích kỷ.”
Tống Diên Phong xì một tiếng. Có không ít trường hợp kết đôi rồi dẫn đường thăng cấp, lính gác lại dậm chân tại chỗ nhưng cũng sẽ không chia tay.
Đồ khốn như Trương Công Hùng là dạng cá biệt. Hầu hết lính gác đều vô cùng quý trọng dẫn đường của mình.
“Ai mới ích kỷ? Đề nghị kỳ thật ý là tất cả dẫn đường thì nên thuộc về lính gác cấp cao. Còn lính gác cấp thấp thì sao? Họ không xứng à? Phân biệt đối xử sẽ hình thành sự phân chia giai cấp. Cái dự luật ngu ngốc này rốt cuộc ai đưa ra?” Cậu nói.
Đặng Sĩ Khiêm không nghĩ Tống Diên Phong lại nhanh chóng nhìn ra, còn rất cáu kỉnh mắng kẻ chủ mưu. Quả thật mục đích của dự luật chính là như thế. Nhìn sơ qua thì có vẻ tạo điều kiện cho dẫn đường, kỳ thật là chỉ bảo vệ lợi ích của nhóm cấp cao mà thôi.
“Nhưng chuyện này ảnh hưởng gì đến hắn?” Cậu hỏi.
“Chuyện này khiến hiệp hội dẫn đường trở mặt, bỏ mặc hắn.”
Tống Diên Phong nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu chờ tiến sĩ kể tiếp.
Tiệc xem mắt thất bại, dự luật cũng không thông qua, tình hình biên giới phía Bắc lại trở nên căng thẳng.
Dưới tác động của Trương Chấn Cương, Trương Công Hùng và Khoái Triệt cùng với mấy tổ lính gác dẫn đường khác được cử đi chi viện, vất vả đẩy lùi quân địch, nhưng gặp phục kích trên đường về.
Trương Công Hùng quyết định xông pha đánh lạc hướng địch, Khoái Triệt cũng làm tròn nhiệm vụ theo hỗ trợ hắn. Không ngờ giải quyết xong mấy kẻ phục kích, gã thấy Khoái Triệt kiệt sức liền muốn đánh dấu tạm thời. Tiếp tục bị cự tuyệt, gã cố ý dùng tin tức tố cưỡng ép người ta phát tình, thế là bị xúc tu tinh thần của dẫn đường thô bạo xé nát mây ý thức.
Tống Diên Phong nghe xong, đặt câu hỏi:
“Hắn vượt ngưỡng SS rồi có đúng không?”
“…”
Đây là trọng điểm à?
Tiến sĩ một lời khó nói hết nhìn lính gác trước mặt.
“Cậu không muốn biết vì sao hắn bị tống đến đây? Vì sao phòng vệ chính đáng lại phải gánh tội danh như vậy à?”
Trong đầu Tống Diên Phong tổng kết câu chuyện.
Khoái Triệt quyết tâm biểu hiện như bầy ong rừng không thể thuần hóa, đập tên kia chẳng nương tay. Nhà họ Trương chắc hận hắn thấu xương. Nhà họ Khoái thì tức đến nghiến răng nghiến lợi. Phe dẫn đường không duy trì hắn. Tổng bộ luôn muốn thu hồi quyền lực của hắn. Cần phải hỏi vì sao nữa ư?
“Điểu tận cung tàng? Hết giá trị lợi dụng? Bỏ đá xuống giếng?” Cậu liệt kê câu trả lời. Bất quá, có một điểm rất không hợp lý trong chuyện này. Đó là Khoái Triệt, hắn quá phối hợp rồi.
Nghe cậu đáp, Đặng Sĩ Khiêm lặng lẽ mím môi.
Nhìn vẻ mặt tiến sĩ muốn nói lại thôi, Tống Diên Phong nghi ngờ hỏi:
“Chả lẽ không đúng sao?”
“Không. Đúng như cậu nói. Thói đời bạc bẽo.”
Đặng Sĩ Khiêm nhọc nhằn đứng lên.
Câu chuyện trăm ngàn chỗ hở vậy mà vị thiếu úy này tiếp thu rất nhanh.
Trách sao một người toàn dùng thuốc cân bằng còn một người toàn dùng tin tức tố nhân tạo. Thật sự xứng lứa vừa đôi.
Bây giờ anh ta không thể liên hệ với Khoái Triệt, chỉ có thể ở trong lòng thầm chúc hắn may mắn.
Tống Diên Phong chẳng để ý đến anh ta, thả tập hồ sơ lên bàn, cậu nhìn đồng hồ treo tường, khó xử đề nghị.
“Buổi chiều sẽ đến giúp anh gia cố khu đó được không?”
Đặng Sĩ Khiêm đảo qua nét mặt có chút sốt ruột của cậu.
“Được. Cậu bận thì ngày mai cũng không sao.”
“Không bận, sắp đến giờ cơm, trở về xem nhà bếp.”
Tiến sĩ nhướng mày, quen biết ba bốn năm, lần đầu tiên nghe cậu chủ động đề cập đến chuyện ăn uống.
“Không phải nhà bếp luôn để phần riêng cho sếp sao?”
Cậu nhìn mặt bàn, tay vô thức bóp bóp cái kén tằm, không đầu không đuôi giải thích.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Đông Vì Huyền Anh, Xuân Vì Thanh Dương
3. Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu
4. Tước Đăng Tiên
=====================================
“Rất gầy. Khẩu phần ở đây đạm bạc.”
Đặng Sĩ Khiêm hiểu ra, bật cười. Xem ra anh ta lo thừa.
***
Bên ngoài vọng gác chỉ còn lại lính gác bảo vệ. Đối tượng của tiến sĩ đang ở bên dưới đốt vỏ tôm thành tro, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ. Chử Dửng đã đi đâu mất. Mấy con tôm như đã hứa được gói kỹ vào lá chuối, chu đáo để trên thuyền nhỏ cho cậu.
Ra hiệu tạm biệt với hai người kia, cậu nhảy xuống thuyền chống sào quay về.
Thịt động vật biến dị có chứa lượng nhỏ tinh thần lực nên lính gác và dẫn đường đều khá thích. Người bình thường không ăn vì tương đối dai.
“Sân trước” vốn chỉ có cậu và hai phó quản lý là lính gác, thực đơn hoàn toàn không có đặc quyền, muốn ăn chỉ có thể tự đánh bắt, mua lại từ người dân quanh vùng, hoặc chia sẻ với “sân sau”.
Tôm càng xanh nước ngọt, không gây dị ứng, vừa hay có thể để Khoái Triệt bồi bổ. Nghĩ đến đây, cậu chợt nhớ ra, đã quên phàn nàn với Đặng Sĩ Khiêm chuyện anh ta báo cáo linh tinh. Mà không biết rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì.