Chương 5: Không muốn dấu hiệu
“Ừm, chắc là có việc.”
Nhân dịp Đặng Sĩ Khiêm về đất liền, cậu nhờ anh ta kín đáo hỏi thăm tình hình của vị này. Biên giới phía Bắc chiến sự khốc liệt, cậu nghe phong thanh thương vong rất lớn, tổn thất mười mấy dẫn đường cao cấp, đoán chừng Khoái Triệt cũng bị điều động nên trong lòng không yên.
Khi ấy tổng bộ chưa gửi công văn thuyên chuyển phạm nhân. Bây giờ người ở trước mặt, chuyện này càng không thể lộ ra, rất xấu hổ.
Để đánh lạc hướng sự chú ý của hắn, cậu dặn dò thêm:
“Khu này bình thường không ai đến cả. Hành lang chính có binh sĩ tuần tra. Mười một giờ trưa nhà bếp sẽ đưa cơm. Về vấn đề thuốc ức chế, để tôi hỏi lại cấp trên rồi quyết định.”
Cậu vừa nói vừa trả bé ong về cho Khoái Triệt, hắn bày tỏ.
“Nó muốn đi với cậu. Đừng lo, không ai nhìn thấy đâu.”
“Rất tiếc, bên kia của tiến sĩ Khiêm cần đảm bảo bí mật.” Tống Diên Phong mang theo bướm tằm vội vã bước ra hành lang.
“Vậy cậu không sợ tôi cho chúng bám theo à?” Khoái Triệt chưa chịu buông tha.
Cậu quay đầu lại, dùng vẻ mặt “hay tiêm thuốc trước” nhìn hắn. Dẫn đường liền “ngoan ngoãn” ngồi xuống giường.
Theo lối tắt, nhảy qua các rễ cây chằng chịt, cậu nhanh chóng đến chỗ neo xuồng nhỏ. “Sân trước” và “sân sau” cách nhau một khu đầm trũng ngập nước, mùa mưa khoảng cách lên đến hơn hai kilomet. Bất quá hiện tại thời tiết khô ráo, cậu thuần thục chống xuồng một lúc đã đến nơi.
Về phần có ai theo dõi hay không, cậu chọn làm ngơ. Một khi Khoái Triệt không bị ức chế, chắc chắn hắn đã thăm dò toàn bộ ngóc ngách của nơi này.
Xin lỗi vì bất tiện này. Tác giả chỉ đăng truyện duy nhất tại diễn đàn VNO.
***
Xuồng chưa cập bến, Tống Diên Phong đã nhìn thấy một đoàn động vật: chuột xạ, hạc cổ đen, trăn anaconda, cá sấu xếp hàng trên bờ. Ba tinh thần thể cấp C và một sinh vật biến dị cấp S, cao cao đứng, thấp thấp nằm. Cái tổ hợp muốn có bao nhiêu quái dị thì có bấy nhiêu quái dị ấy cùng nhau nhìn chằm chằm mặt nước, nơi đàn cá con còn đỏ rực chen nhau lao xao cả đoạn ven bờ.
Xa xa, Đầu Thẹo nổi lên hớp không khí rồi không tiếng động lặn xuống.
Cậu cẩn thận buộc dây neo xuồng vào thân tràm, nhảy lên bờ. Chuột xạ chạy qua cách cậu một khoảng, ngửa đầu ngửi ngửi, phát ra tiếng kêu chít chít.
Trên vọng gác không xa, ba nam thanh niên ngồi một hàng, người lớn tuổi nhất vẫy cậu.
“Thiếu úy Phong, chúng tôi đợi cậu nãy giờ.”
Cậu gật đầu chào lại.
“Anh Dửng, hôm nay không đi câu sao?”
Chử Dửng tóm một vật to bằng bắp tay đưa lên cao cho cậu thấy. Lớp vỏ bóng loáng xám ánh xanh bao lấy phần thịt mềm trong suốt. Cái đuôi cong cong vùng vẫy búng tanh tách. Đôi càng dài lêu nghêu xanh đậm đẹp mắt khua loạn hòng kẹp anh ta nhưng không thành công.
“Mua được mấy cân tôm càng xanh biến dị.” Chử Dửng hào phóng nói. “Đang nướng muối ớt, khi nào về cậu lấy một ít cho mấy anh em.”
Tống Diên Phong cũng không khách sáo, làm một cái thủ thế ok.
“Cảm ơn anh trước. Bên kia có tàu đến, hàng anh đặt phải chậm hai ngày, mong anh thông cảm.”
“Tôi biết rồi. Hai hôm nay tin vịt bay đầy trời. Khi nào có cậu báo tôi đến nhận là được.” Anh ta cười ha ha.
Lính gác mặc đồng phục bảo vệ ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nhảy xuống đất, nghiêm túc lấy máy dò kim loại cầm tay quét quanh người Tống Diên Phong rồi mới dùng vẻ mặt hóng hớt hỏi nhỏ.
“Anh Phong, thật sự là dẫn đường ạ?”
Cậu nghi ngờ nhìn cậu ta.
“Tiến sĩ Khiêm không nói gì à?”
Năng lực bát quái của Đặng Sĩ Khiêm không phải dạng vừa, mà có vẻ Khoái Triệt và anh ta quen biết nhau, nếu thông tin còn được giữ bí mật thì cậu đương nhiên cũng không muốn công khai. Cho dù luật không quy định phải bảo vệ danh tính phạm nhân.
“Không có, anh cũng biết, mỗi lần thằng nhóc kia nghỉ phép là tiến sĩ lại áp suất thấp.” Lính gác bảo vệ làu bàu liếc về vọng gác.
Tống Diên Phong nhúng vai không ý kiến.
“Vậy chờ tiến sĩ tâm trạng tốt lại nói với cậu.”
Vẻ mặt cậu ta thất vọng thấy rõ. Cũng không thể trách, ở đây ngoại trừ Đặng Sĩ Khiêm thì không có dẫn đường nào khác, xuất phát từ bản năng, lính gác sẽ luôn có sự quan tâm vô hạn với dẫn đường.
Tinh thần thể hạc cổ đen vỗ cánh hai nhịp liền bay đi. Thỉnh thoảng Tống Diên Phong lại cảm thấy tạo hóa thật diệu kỳ. Người trước mắt có gương mặt trẻ con và làn da trắng mịn nhưng tinh thần thể của cậu ta quả thật hệt như từ lò hầm than ra.
Lính gác bảo vệ không biết Tống Diên Phong đang cảm thán dung nhan của cậu ta, sau khi dẫn người đến trước cổng sắt, gõ ba cái rồi trở lại vọng gác.
Khu phòng thí nghiệm có hàng rào cao bao quanh. Cổng sắt kiên cố treo bảng không phận sự cấm vào. Tống Diên Phong là khách quen, nhưng chỉ khi nào có bướm tằm làm tin, họ mới mở cửa cho cậu. Nếu cậu đến đột xuất thì phải ở bên ngoài chờ thông báo.
Cậu biết bên trong còn có mấy lính gác trang bị hỏa lực thay phiên canh gác. Bất quá họ rất ít khi lộ mặt. Ban đầu nghiên cứu này quan trọng ra sao nhìn vào quy mô cơ sở hạ tầng của nó là có thể hình dung ra được. Hiện tại phần lớn kiến trúc bị bỏ hoang, xem ra tổng bộ cũng không còn mấy hi vọng với kết quả.
Tống Diên Phong quen cửa quen nẻo theo hành lang bên phải đến chỗ cũ, căn phòng nhỏ ở đầu dãy không đóng, bướm tằm nhẹ nhàng bay vào.
Bài trí bên trong hơi loạn. Mấy kệ sắt và bàn dài đều có kén tằm nằm lăn lóc. Đặng Sĩ Khiêm đang ngồi trên ghế gần cửa sổ, thần sắc thoải mái. Mái tóc bạch kim dài qua vai xoã ra, che kín phần cổ. Đôi môi sưng đỏ khác thường. Thuốc xịt trung hòa tin tức tố cũng không xóa hết mùi xạ hương phiêu đãng trong không khí như tố cáo ở đây vừa xảy ra chuyện gì.
Lính gác nhỏ kia tuy cấp bậc không cao nhưng thái độ chiếm hữu tuyệt đối không thấp. Độ xứng đôi chín mươi phần trăm không phải tầm thường. Bọn họ còn chưa làm đến dấu hiệu cuối cùng có lẽ là do Đặng Sĩ Khiêm cứ luôn lo được lo mất.
Cậu ngồi xuống cái ghế ngay cửa ra vào, bắt lấy file hồ sơ được ném qua, nghe anh ta hỏi:
“Hắn thế nào rồi?”
Không nghĩ vị này lại rất quan tâm vị kia, sau một thoáng cân nhắc, cậu đáp.
“Gầy.”
Hồ sơ chỉ có vài trang giấy, là bài viết trên các báo mạng được in ra. Vì Ty Đoan không có internet, hầu hết thông tin từ đất liền đều được đưa đến theo hình thức này.
“Ai hỏi cậu cái đó.” Tiến sĩ lầm bầm. “Trạng thái hắn vẫn tốt chứ, có nói gì với cậu không?”
Tống Diên Phong rời mắt khỏi dòng chữ “đánh lính gác đồng đội, nằm khoang cấp cứu đưa về trung ương”, ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Tinh thần khá tốt.” Cậu trả lời một nửa rồi ngập ngừng hỏi. “Là lính gác nằm khoang cấp cứu hay…”
Anh ta hiểu ý gật gật.
“Cả hai cùng được đưa về.”
Trong lòng Tống Diên Phong trầm xuống, tình huống còn tệ hơn cậu nghĩ.
Khả năng phục hồi của lính gác khá nhanh, dẫn đường thì luôn được bảo vệ phía sau. Chỉ khi nào thương tích nghiêm trọng mới phải đưa vào khoang cấp cứu. Mà chuyển về trung ương là thương tích vô cùng nghiêm trọng, cần có đội ngũ y tế chuyên sâu can thiệp, và cho dù được chữa trị, thường vẫn sẽ để lại di chứng trong một khoảng thời gian.
Đặng Sĩ Khiêm im lặng cho cậu xem tiếp.
Nội dung đại khái là Khoái Triệt mất kiểm soát, làm tổn thương cộng sự, nhưng chi tiết có hai kiểu viết khác nhau.
Trang web chính thức nói rằng hắn xung đột với đồng đội, không kiểm soát được tinh thần lực, ảnh hưởng đến chiến sự, dẫn đến thương vong không cần thiết, sẽ truy cứu trách nhiệm.
Còn mấy trang lá cải lại giật tít “ép người quá đáng”, nói rằng lính gác cưỡng ép dấu hiệu nên hắn phản kháng, kết quả hai bên đều bị thương, không liên quan gì đến kết quả trận chiến vì mọi việc đã ngã ngũ.
Cậu lật tiếp, thông tin còn lại chỉ có quyết định tạm giam chờ tuyên án và một dự luật về dẫn đường chưa thông qua. Nặng nề khép hồ sơ, cậu chờ Đặng Sĩ Khiêm nói những gì anh ta biết, không ngờ tiến sĩ từ tốn hỏi:
“Cậu muốn nghe chuyện nào trước?”
Nhiều vậy sao?
Trước đây thông tin cậu nghe về Khoái Triệt đa phần là chiến tích lẫy lừng. Năm nay hắn phạm Thái Tuế à.
“Thương tích của hắn thế nào?” Cậu đưa vấn đề đáng quan tâm nhất.
“Không có thương ngoài da, thần kinh não bị kích thích, tinh thần lực hao tổn nghiêm trọng, dẫn đường cấp bậc đủ cao để tu bổ cho hắn thì không ở trung ương, tin tức tố nhân tạo cho hiệu quả rất nhỏ.”
Tống Diên Phong nhíu mày.
“Chờ đã, lại dùng tin tức tố nhân tạo?”
Tương ứng với việc dẫn đường dùng tinh thần lực hỗ trợ lính gác khai thông, lính gác sẽ dùng tin tức tố hỗ trợ dẫn đường khôi phục tinh thần lực cạn kiệt. Trong một số trường hợp, không có lính gác tiếp ứng kịp thời, dẫn đường sẽ dùng sản phẩm thay thế, nhưng dĩ nhiên sẽ có tác dụng phụ. Tin tức tố nhân tạo thường gây đau đầu, mệt mỏi, buồn nôn. Cho nên không phải dạng bất đắc dĩ, không ai thích thứ này cả.
Cậu nhớ không nhầm thì Khoái Triệt dùng khá thường xuyên.
Đặng Sĩ Khiêm sửa lời hắn.
“Không phải lại, mà là luôn.”
“Tại sao?” Chẳng lẽ không có lính gác nào giúp hắn.
Tiến sĩ thở dài.
“Hắn không muốn dấu hiệu. Cho dù là dấu hiệu tạm thời cũng không muốn.”