Chương 1: Trại "dưỡng lão" Ty Đoan
Hắn không phải mấy tên tội phạm già mà không chịu chết, sống mà không chịu yên cần cách ly.
Hắn cũng không phải các gia gia, thái thái đã qua một đời oanh bây giờ liệt mà còn lắm mồm, con cháu bận trăm công ngàn việc không có thời gian “đón về” nên vứt lại đây.
Nghe nói hắn còn rất trẻ.
Nghe nói hắn từng lập không ít công lao.
Đương nhiên không ai tin cái lý do được viết nắn nót trong hồ sơ: Mất kiểm soát, tổn thương cộng sự, tạm giam chờ tuyên án.
Cho nên trong ngoài, trên dưới cái nhà tù dưỡng lão không có chấn song này đều hết sức tò mò.
“Án chưa tuyên mà cũng ném tới đây là cái khỉ gió gì? Lại còn là dẫn đường.”
Phó quản lý khu Ty hậm hực vứt hồ sơ lên bàn. Hắn không muốn nhận ông thần này vào chỗ của mình.
Phó quản lý khu Đoan thở dài nhặt lại xấp giấy để ngay ngắn trước mặt sếp.
“Hay cứ giữ bên chỗ tôi trước? Đã tiêm thuốc ức chế chắc là không sao nhỉ?”
“Đem vô cái đầm lầy chim không thèm ị này để tạm giam? Đến cùng là hắn đắc tội với ai?” Phó quản lý khu Ty lầm bầm.
Quản lý liếc hắn một cái rồi gật đầu với phó quản lý khu Đoan.
“Tôi cũng định vậy, anh cho dọn phòng biệt dụng hướng đông nam, để thêm bàn nhỏ, tủ đầu giường và cây treo quần áo nhé!”
“Chỗ đó..” Phó quản lý khu Đoan chần chừ. Căn phòng vip ấy tiếp giáp với khu của sếp và tinh thần thể mà bọn họ chưa bao giờ được thấy.
Quản lý đứng lên vỗ vai anh một cái.
“Hai ngày này sắp xếp một chút, dặn dò bọn họ thu móng lại, nề cho ra nề, nếp cho ra nếp, phòng khi đội áp giải sẵn tiện tham quan gì đó.”
“Vâng.” Hai phó quản lý gật đầu.
* * *
Nằm ở trung tâm rừng tràm có diện tích hơn tám mươi ngàn kilomet vuông, Ty Đoan từng là trại giam gần biên giới mà an toàn nhất của vùng đầm lầy Lục Xa.
Ban đầu nơi đây vốn được xây dựng để giữ những tù nhân nguy hiểm. Về sau, cuộc sống ngày càng bình yên, trải qua nhiều lần cải tạo, thay da đổi thịt, Ty Đoan trở thành nơi dưỡng lão cho những cựu phạm nhân xã hội không muốn đón nhận về.
Khuôn viện trại rất lớn, vì những người ở đây phải tự nuôi trồng, đánh bắt để cung cấp thực phẩm tươi. Điện gió chỉ đủ tạo năng lượng cho hệ thống liên lạc và chiếu sáng. Ti vi, tủ lạnh, máy tính gì đó đều không thể tồn tại nên tất cả mọi người ở đây luôn có cảm giác bị đưa về thời tiền sử.
Với thành phần dân cư đặc thù, tổng thể kiến trúc Ty Đoan trại chia thành hai phần.
“Sân sau” là cấm địa ít người bén mảng.
“Sân trước” gồm ba khu:
Khu Ty là địa bàn của những lão tù nhân đang chờ mãn hạn ở trần gian và một số ít tội phạm không còn đầy đủ tứ chi. Tuy rằng sát ý ngập tràn nhưng nơi đây sinh khí bừng bừng bởi những kẻ lấy việc gây hấn với nhau làm trò tiêu khiển.
Khu Đoan ngược lại là cái ổ tối tăm của những tinh thần sắp tan rã, tuyệt vọng vì bị vứt bỏ. Phần lớn người bên này chỉ còn giữ lại một chút phần hồn cho cái thân xác đầy tử khí đó đi lại và thở thoi thóp.
Không bị ảnh hưởng gì bởi bầu không khí quái đản của Ty và Đoan là khu hành chính văn phòng, nơi ban quản lý trại sống và làm việc. Đội ngũ quản lý, giám thị, quản giáo, chuyên viên, bác sĩ, kỹ thuật viên, nhân viên và lực lượng vũ trang hơn trăm người đều ăn, ngủ, sinh hoạt tại đây. Họ thay phiên điều hành, chăm sóc mọi thứ và nghỉ phép về đất liền để tìm lại cảm giác tồn tại cho bản thân.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có nhu cầu đó.
“Liệu có phải sếp bị bệnh tự kỷ không?” Phó quản lý khu Ty bày tỏ thắc mắc khi hai người trên đường trở về địa phận của mình.
Phó quản lý khu Đoan lườm hắn. Quy định trong trại không cho phép nhân viên tán nhảm những lời đồn vô căn cứ. Nhưng sự thật thì họ không nhịn tám được, có điều vẫn không dám nói tới sếp. Ai biết mấy cái cây nào đó có nghe được không?
“Từ lúc nhậm chức không hề liên lạc với bên ngoài. Cũng không buồn lên đất liền, trừ gửi hồ sơ báo cáo thì chẳng thấy qua lại, quà cáp, thăm hỏi gì với ai. Tuổi còn trẻ, cấp bậc không tồi mà bị cột ở cái nơi khỉ không thèm ho, cò không thèm gáy này chẳng phải rất uổng phí sao?”
Phó quản lý khu Ty gác một tay lên vai đồng nghiệp. Phó quản lý khu Đoan mặc hắn kề sát mặt mình lải nha lải nhải, bình thản gật đầu.
Anh nhớ rõ dáng vẻ cụ non của quản lý lần đầu tiên họ gặp nhau. Cậu dùng gương mặt đẹp trai không cảm xúc đó nói một câu:
“Luật cũ, ai không phục thì tới đây, bất cứ lúc nào.”
Và trong năm năm này, thiếu úy Tống Diên Phong, lính gác tinh thần thể thực vật đa cá thể hiếm hoi, từ cấp C đã thăng lên S, vẫn không có ai đánh thắng được.
Có điều, không phải sức mạnh của vị quản lý này thu được lòng người, mà là, điều kiện sống trong trại từng bước được cải thiện. Bên cạnh tìm hiểu kiến thức nuôi trồng một số thứ phù hợp thổ nhưỡng để cập nhật cho mọi người, Tống Diên Phong còn cho phép một số hoạt động trong tối. Cậu không cứng nhắc, bảo thủ như họ tưởng, miễn là có giới hạn thích hợp.
Bởi vì có tham vọng mới có cầu sinh.
Tuy nhiên, chuyện cá nhân của thiếu úy Phong vẫn luôn là bí ẩn lớn. Không ai biết tại sao cậu chấp nhận yên tĩnh ở đây, tại sao không ai đến thăm nom hay gây chuyện.
Mọi người tự bổ não, có lẽ đây là một án phạt. Chứ quanh năm lẩn quẩn canh giữ đám lão tù nhân người thường bị xã hội hắt hủi, khác nào chính cậu cũng bị hắt hủi, không xét công trạng, không thăng quân hàm, càng không có cơ hội trở mình.
Thân nam nhi, dù không có chí lớn thì cũng có khát vọng được bay cao, bay xa. Nào ai ở cái tuổi tràn trề sinh lực, khả năng không kém người lại muốn bị trói buộc ở một nơi thế này.
Nhưng dù lý do là gì, thì cũng không nên đem ra bàn tán ở đây. Phó quản lý khu Đoan kéo theo tên chán sống đang đu tòng teng sau lưng, gồng người đi về phía trước.
“Lẽ nào tinh thần thể là một cái cây nên không đi được là thật?” Phó quản lý khu Ty thì thầm bên tai anh.
“Không biết!” Phó quản lý khu Đoan nhíu mày một chút, trực tiếp cõng con gấu Koala vừa biến hình sau lưng lên, dễ đi hơn nhiều. Ai đó vui vẻ híp mắt vòng cả hai tay ôm cổ anh.
Đến ngã ba phân khu, phó quản lý khu Đoan đứng lại. Một cô bé mặc áo blouse trắng đi tới, tay phải cầm máy đo huyết áp, tay trái kẹp một file hồ sơ, ống nghe đeo trên cổ.
“Người đẹp! Em đi khám cho Thái thượng hoàng về đó à?”
Phó quản lý khu Ty nhiệt tình quơ tay chào. Sáng nay vừa mở mắt, lão phạm nhân sắp cán đích cửu tuần chỗ hắn bắt đầu kêu người tung hô vạn tuế, xưng trẫm tưng bừng, hắn bèn gọi cho tổ y tế.
“Vâng, lên máu nhẹ, đã dùng thuốc rồi, anh yên tâm.” Cô bé lúng túng nhìn hai người.
“Cảm ơn nhiều, em cũng về kiểm tra một chút, sao mặt đỏ vậy?” Phó quản lý khu Ty nghiêng đầu, áp tai trái của mình chạm vào tai phải của phó quản lý khu Đoan.
Cô bé ôm đồ ù té chạy.
Phó quản lý khu Đoan buông tay rẽ về hướng khu Đoan. Con gấu Koala khu Ty rớt hai chân xuống vẫn ôm chặt cổ anh, lết theo.
“Của anh bên kia!” Phó quản lý khu Đoan nghiêm mặt chỉ tay về khu Ty.
Ai đó tru lên:
“Vẫn còn sớm mà. Muốn uống cà phê!”
Phó quản lý khu Đoan mím môi. Cuối hành lang, con chó săn lông vện sải bốn chân cao nhòng của mình chạy về phía họ, một cục bông xù, xoăn tít, trắng tinh bám trên lưng nó y hệt tư thế gấu Koala.
“Đẹp lắm hả?” Phó quản lý khu Đoan không đầu không đuôi hỏi.
“Sao?” Phó quản lý khu Ty mất tập trung nhìn chó vện đang chồm lên ôm chân mình.
“Quan tâm sắc mặt như vậy sao không đi theo nhìn một chút?” Phó quản lý khu Đoan ghét bỏ túm con chó Nhật lợi dụng thân hình nhỏ nhắn đã trèo lên vai liếm mặt mình.
Phó quản lý khu Ty à một tiếng, nhìn chó vện bắt đầu cắn ống quần hắn, nghiền ngẫm.
“Tinh thần thể của em như vậy nghĩa là em đang muốn xé đồ anh hả?”
“Cút mẹ anh đi!” Ai đó thẹn quá hóa giận, vứt con chó Nhật vào mặt phó quản lý khu Ty, túm gáy chó vện, đùng đùng bỏ đi.