Chương 49 - Chuông (H)
“Khi đó tôi chỉ định, nếu không được thì thôi, tôi muốn hạng phụ nữ nào mà không có chứ, nhưng lại chỉ thích người phụ nữ không dành trái tim cho mình, cả đời tôi chưa từng cúi thấp đầu trước mặt ai. Bọn họ đều cười nhạo tôi nịnh bợ Triệu Dũ mới nhận được ông ta làm cha nuôi, sau đó đổi họ…” Triệu Hựu Sâm đột nhiên nhéo mạnh nhũ hoa Ước Tố, “Bọn họ không biết, tôi vốn đã họ Triệu, tuy tôi muốn quyền lực, muốn mạnh lên, nhưng tôi sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai, tôi không làm được loại chuyện này, tôi tình nguyện dùng máu, dùng thịt ganh đua chứ chưa bao giờ nghĩ đi làm chuyện như vậy.”
Nhũ hoa Ước Tố đau xót, chỗ mẫn cảm dưới thân vừa trống rỗng vừa khó chịu, Triệu Hựu Sâm vòng đến sau lưng, đột ngột nâng mông rồi tiến vào từ đằng sau, Ước Tố không ngờ hắn lại đột ngột đáp ứng như vậy, côn th*t cực lớn cắm vào hoa huy*t mềm mại, lần này trực tiếp tiến vào điểm sâu nhất vô cùng thuận lợi. Triệu Hựu Sâm vừa kéo chiếc chuông trên hoa đế, vừa dùng sức thọc vào rút ra từ phía sau, Ước Tố cảm thấy cơ thể mình sắp biến thành mảnh lông vũ mềm mại trong tay người đàn ông, tay chân cô bị trói, chỉ có thể bị động đón nhận hoan ái mãnh liệt.
Loại hoan ái ép buộc này ở trong nước càng thêm mãnh liệt, cơ thể cô thậm chí còn không cảm giác được nữa, chỉ có cảm giác chấn động ở chỗ mẫn cảm dưới hạ thân kia truyền ra khắp người, cô không nhịn nổi hé miệng phát ra tiếng rên thảm thiết, hắn ở sau lưng càng làm càng mạnh, tiếng rên từ Ước Tố mỗi lúc một lớn, tiếng chuông leng keng linh đinh kết hợp với âm thanh giao hợp “bạch bạch”, Ước Tố cảm thấy bản thân đã biến thành một vũng bùn, chỉ còn mỗi hoa huy*t đỏ tùy ý hắn giày vò.
“Có mỗi em, tôi chỉ hận không thể đem cả cuộc đời hèn mọn này, đổi lấy một cái quay đầu, liếc mắt. Em biết không, tôi đã vô số lần lén đi phía sau em, nhìn em và Tạ Hướng Mặc sánh vai cùng nhau.” Hắn dùng sức ở phía sau, “Hai người vừa nhìn đã xứng đôi như vậy, tôi cực kỳ hận, hận bản thân không sinh ra trong nhà công huân, hận bản thân đọc thư không biết nổi mấy chữ, hận bản thân tuổi nhỏ hơn em, hận cả đời này của mình không có cách nào trở thành kẻ xứng đôi với em.”
“Tôi từng gặp em ở kinh thành, biết em sớm hơn cả Tạ Hướng Mặc, nhưng tôi vĩnh viễn không có cách đường đường chính chính xuất hiện ở bên cạnh em, tôi đuổi theo em đến Vũ Châu, khi đó tuổi tôi còn nhỏ, bởi vì không có tiền mua vé tàu, phải nấp vào tàu hàng, đói bụng bốn ngày năm đêm, cuối cùng vẫn bị bắt ra đánh một trận…” Triệu Hựu Sâm đột nhiên ngừng một chút, sau đó càng thêm mãnh liệt, “Tôi cũng không biết bản thân rốt cuộc thích em ở điểm gì, dù sao cũng chỉ muốn đi theo em, một kẻ không có nhà, không có người để ý, tới đâu cũng chỉ là một kẻ thấp bé, hèn mọn như tôi chỉ muốn đi theo em, lo lắng nói ra em sẽ sợ, nhưng vẫn một mực muốn theo, em đến nơi nào, tôi liền chạy đến nơi đó.” Truyện edit by Astute Nguyễn.
Đầu óc Ước Tố tuy có hơi choáng váng, nhưng vẫn hiểu lời Triệu Hựu Sâm dễ như trở bàn tay, nếu trước kia cô gặp kẻ điên cuồng như vậy, cô nhất định sẽ sợ hãi, nhưng hiện tại cô đã là vợ hắn, đột nhiên không còn sức mà lo sợ.
Hắn bỗng cắn vào cổ cô, tiếp tục thì thầm bên tai: “Tôi là người có thù tất báo, cả người toàn thói hư tật xấu, ngay cả những kẻ đánh tôi ở tàu hàng kia tôi cũng chưa buông tha… Sau đó tôi vào quân đội, tuổi nhỏ nhất nhưng xương cốt lại cứng nhất, sau khi có ít tiền, tôi bắt đầu mua những cuốn sách em đọc, nhưng cuối cùng vẫn không hiểu được.”