Chương 138 - Chương 101
Vị này không phải người của Tử Tiêu Tông, Hàn Mục Vi xem như yên tâm hơn một nửa, nàng cân nhắc hồi lâu mới trả lời: “Đệ tử La Y bái kiến Tĩnh
Nguyên lão tổ.”
Mặc kệ người này là địch hay là bạn, hiện tại đã
là tình huống này nàng đều không thể thừa nhận nàng cùng Hàn Ly có liên
quan, làm chính mình có cơ hội trở thành ràng buộc của nàng.
Tĩnh Nguyên tựa đã sớm đoán được đứa bé này sẽ trả lời như vậy, cười hỏi:
“Ngươi muốn cứu Hàn Ly?” Một đôi đuôi mắt phượng nhãn cong cong đến gãi
đúng chỗ ngứa, có vẻ thập phần ưu nhã mê người, khi nhìn Hàn Mục Vi mang theo điểm điểm ôn nhu, lộ ra hiền từ, giống như là đối mặt vãn bối nhà
mình.
Hàn Mục Vi quỳ trên mặt đất, tuy không ngẩng đầu nhưng cũng biết người này không có ác ý: “Đệ tử kính ngưỡng Lăng Âm kiếm tôn”
Chuyện hôm nay nàng làm đã bị đối phương thấy thì bắt buộc phải cho cái
lý do hợp lý “Lăng Âm kiếm tôn không nên bị đối đãi như vậy.”
“Bản tôn minh bạch” Lưu quang trong mắt Tĩnh Nguyên chợt lóe, tay phải vừa
nhấc, Hàn Mục Vi liền bị linh lực nâng dậy thân, hắn nhìn nàng chăm chú, tựa xuyên thấu qua nàng xem một người khác: “Chúng ta làm bút giao dịch đi.”
Lần này hắn từ linh cảnh ra tới chính là vì nữ nhân ngốc
kia hiện tại không biết tránh ở nào, Tử Tiêu Tông đã hạ diệt sát lệnh
nên hắn nhất định phải nhanh một chút tìm được nàng, bằng không đợi
nhiều năm như vậy chẳng lẽ là dã tràng xe cát? Hiện tại hắn còn không có manh mối, chuẩn bị hồi tông liền đi cánh đồng tuyết thử thời vận, bất
quá hiện tại nhưng thật ra có.
“Giao dịch gì?” Hàn Mục Vi giương
mắt nhìn về phía nam tử, trong lòng suy đoán người này có phải cùng cô
tổ có quan hệ, bất quá mặc kệ như thế nào thì nàng đều không có cự tuyệt quyền lực: “Mời ngài nói.”
Nữ hài này thực thông minh, biết tu
sĩ muốn giết Hàn Ly đều là một ít tu sĩ cấp cao. Tu sĩ cấp cao sợ nhất
cái gì? Không ngoài lôi kiếp cùng chết, nàng quang minh chính đại đi ra
ngoài đi một chuyến như vậy, chỉ câng người có tu vi cao hơn Hóa Thần
cảnh chỉ cần dùng thần thức đảo qua liền biết cốt linh, túi da lại giống nhưng cốt linh không lừa được người.
Tuổi tác như vậy xứng với
như vậy tu vi, ở sáu đại tông cũng là phải tính đến, lại nhìn một cái
Uẩn Khê Thạch giáp y trên người nàng, tu sĩ cấp cao nào có đầu óc căn
bản là sẽ không khó xử nàng, đến nỗi tu sĩ cấp thấp sẽ không dám khó xử, nha đầu này đem nhân tâm xem đến quá thấu.
“Trò xiếc ‘nghe nhìn lẫn lộn’ này của ngươi chơi rất khá” Hôm nay có không
ít lão đông tây trốn ở chỗ tối động thần thức xem kỹ, chỉ là sau khi xem kỹ liền không ai lại quan tâm, bất quá hiệu quả đã có, hai ngón tay
phải của Tĩnh Nguyên ta vừa chuyển, một phen ngọc cốt phiến liền xuất
hiện ở trong tay, nhẹ nhàng mà gõ gõ đầu của tiểu nha đầu: “Chủ ý không
tồi, nhưng cái này chỉ có thể kéo được nhất thời.”
Điểm này Hàn
Mục Vi sao lại không biết, chỉ là hiện tại nàng còn thiếu một thứ, bằng
không nàng sẽ chơi lớn hơn nữa: “Ngài.. muốn cho ta một cái thân phận?”
“Ngươi thông minh hơn Tiểu Âm Nhi nhiều” Nếu đoán không sai nha đầu này hẳn là mới từ dị giới đến Tiêu Thiến Giới, bằng không nàng sẽ không biết hắn
là ai, Tĩnh Nguyên cười gật đầu: “Bỏ bộ da giả này của ngươi đi, bản tôn nhìn khó chịu.”
Hàn Mục Vi rũ mắt thoáng chần chờ một hồi, liền
thúc giục Thiên Diện Châu khôi phục thành bộ dáng cũ, giương mắt nhìn
biểu tình của Tĩnh Nguyên chăm chú, thấy mặt hắn từ ái mà nhìn nàng, tức khắc nàng liền đã hiểu: “Ngài không phải là muốn ta lấy dáng vẻ này
cùng ngài trở về tông đi?” Nàng hiện tại dám khẳng định người này cùng
cô tổ có một chân.
Tĩnh Nguyên không có phủ nhận: “Từ giờ trở đi ngươi sẽ không còn là La Y, mà là Cơ..”
Cơ cái gì? Hàn Mục Vi thấy hắn nhíu mày suy nghĩ, liền biết vị này chính
là “Đặt tên phế” trong truyền thuyết, trong lòng nàng có một cái ẩn ẩn
suy đoán: “Ngài.. Là họ Cơ?” Nàng trực giác bối phận sắp loạn.
“Cơ.. Chung Ly” Tĩnh Nguyên cảm thấy tên này rất tốt: “Từ giờ trở đi ngươi tên là Cơ Chung Ly.”
Đây là sợ nàng không biết hắn cùng cô tổ của nàng có một chân sao? Bất quá
Hàn Mục Vi vẫn là muốn bát hắn một chậu nước lạnh: “Tên này không tốt”
Vui đùa cái gì vậy, hắn biết mẹ vợ tương lai của hắn tên là gì sao?
Tĩnh Nguyên nghe vậy nhìn nha đầu này, hắn giờ phút này đã xác định nàng
cùng Tiểu Âm Nhi xuất từ một mạch: “Tên này đích xác không tốt” Người ở
Tiêu Thiến Giới chỉ biết cha mẹ của thiên tài kiếm tu Hàn Ly song vong,
nàng cùng với tổ mẫu sống nương tựa lẫn nhau, nhưng lại không biết hai
nàng đều không sinh ra tại giới này.
Ở một ngàn bốn trăm năm
trước Trì Dao của Tử Tiêu Tông đã chết ở dưới kiếm hắn. Chờ hắn hồi tông bế quan ra tới thế nhưng nghe nói Trì Dao thân bị trọng thương ôm một
cái nữ anh ngã vào Tử Tiêu Tông, lúc này thần hồn cũng đã bị thương
nặng. Thần hồn đã bị thương nặng liền rất dễ giải thích hồn bài rách
nát, đương nhiên hắn cũng sẽ không nhàn đến chạy tới Tử Tiêu Tông vạch
trần.
Tiểu Âm Nhi có một cái phượng vòng luôn mang ở bên người,
nghe nàng nói là cha mẹ để lại cho nàng, trong vòng phượng có khắc hai
cái tên, hắn mới vừa thử một chút, nha đầu này liền lòi.
Hàn Mục
Vi cũng đã phát hiện chính mình mắc mưu, lúc này thận trọng hơn, nhìn
dưới đất chứ không xem người đối diện, quả nhiên là cáo già, đạo hạnh
thâm thật sự.
Tĩnh Nguyên cũng không thử: “Cơ Hàn Hinh” Bốn mươi năm trước khi hắn ôm Tiểu Âm Nhi bị thương ra Thất Huyền bí cảnh liền không nên buông nàng nàng
“Từ giờ trở đi ngươi chỉ cần nhớ kỹ tên ngươi là Cơ Hàn Hinh là được,
chuyện khách để ta lo” Nếu nàng bảo hộ không được chính mình, vậy để
hắn.
“Cơ Hàn Hinh,” Hàn Mục Vi thân mình một đốn, nhìn về phía hắn: “Ngài họ Cơ?”
“Đúng vậy” Tĩnh Nguyên cầm cây quạt gõ gõ đầu nàng: “Ngươi có thể gọi ta là
‘phụ thân’.” Hắn mang theo nữ oa này một đường trở về Quy Nhất Tông,
liền xem có người nào còn có lá gan dám khinh Tiểu Âm Nhi bơ vơ không
nơi nương tựa?
Hàn Mục Vi không khỏi rùng mình một cái: “Kêu ngài là ‘phụ thân’ cùng không thành vấn đề” Dù sao nàng cũng không phải lần
đầu tiên diễn con gái nhà người ta “Chính là.. Lăng Âm kiếm tôn.. Ha
hả.. Ngài biết đến?” Nàng ngụy trang dễ dàng bị nhìn ra tới, nguyên âm,
nguyên dương loại đồ vật này có ở đây không cũng thực dễ dàng bị nhìn ra tới, không cần biến khéo thành vụng mới tốt.
Bang..
Tĩnh
Nguyên vừa thấy biểu tình trên mặt nha đầu này liền biết nàng suy nghĩ
cái gì, nhịn không được thưởng nàng một cây quạt: “Làm gì nói nhảm nhiều như vậy, ta nói có thể liền có thể.”
Tu vi cao đúng là không
giống nhau, đánh người so với sư phụ nàng đánh đau hơn, Hàn Mục Vi ôm
đầu, không dám lại có dị nghị, xoay người đi hướng giường: “Thân cha,
hiện tại khuê nữ có thể hỏi ngài một vấn đề sao?”
Tuy rằng nghe
có chút biệt nữu nhưng Tĩnh Nguyên tỏ vẻ còn có thể tiếp thu, thanh
thanh giọng nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì?” Phía trước nhìn nha đầu này
vẫn là thực khôn khéo, nhưng hiện lại nhìn ra nàng cùng Tiểu Âm Nhi là
một cái tính tình, đầu óc là khi tốt khi xấu.
Hàn Mục Vi ngồi xếp bằng ở trên giường: “Ta chính là muốn hỏi một chút chỗ dựa của chúng ta có đủ vững chắc hay không?”
Tĩnh Nguyên liếc nàng một cái, ném cái ngọc giản ném qua: “Xem cho kỹ một
chút, không được đi ra ngoài mất mặt xấu hổ” Nói xong người liền không
thấy “Ta ở cách vách, ngày mai giữa trưa cha dẫn con đi Lương Đắc tiệm
ăn cơm trưa.”
“Hết thảy đều nghe ngài” Hàn Mục Vi bắt được ngọc
giản, lập tức đem thần thức thăm đi vào, hoa một chén trà nhỏ công phu
mới xem xong: “Bồ Bồ, chúng ta một không cẩn thận có chỗ dựa lớn” Không
được, nàng phải xem lại một lần, để tránh là tự mình hoa mắt.
Tiểu Thiên Bồ cũng ngốc: “Vi Vi Nhi, ta cảm thấy Tĩnh Nguyên tôn giả cùng cô tổ của ngươi thực thích hợp” Tuy rằng nó không chính mắt gặp qua Hàn Ly nhưng Tĩnh Nguyên tôn giả nó mới vừa gặp qua.
“Ừa, ta cũng là cho là như vậy” Hàn Mục Vi quyết định về sau nàng muốn ngày
hành việc thiện, không vì cái khác chỉ vì tích đức. Tĩnh Nguyên tôn giả
chính là xuất từ Cơ gia của Trọng Nguyên thành, mà Trọng Nguyên thành ở
dưới chân Ốc Tích sơn mạch, ba vị tổ sư lập tông Quy Nhất Tông trong đó
có hai vị là xuất từ Cơ gia, này nhưng khó lường!
Còn phải nói
đến một chuyện chính là đương nhiệm tông chủ của Quy Nhất Tông là Cơ
Thượng Diệu, là cháu của Cơ Tĩnh Nguyên, Hàn Mục Vi nghĩ đến chính mình
mới vừa nhận “Thân cha”, thật là trái tim run rẩy: “Bồ Bồ, ngươi nói làm cô cô của tông chủ Quy Nhất Tông là cái cảm giác gì?”
Nàng ở
Thương Uyên Giới thân là sư điệt của tông chủ Thiên Diễn Tông, cuộc sống hằng ngày đều đã qua đến bay lên, đi theo sư phụ gây chuyện khắp nơi
sinh sự còn có thể tung tăng nhảy nhót, liền biết chỗ dựa vững chắc là
cỡ nào quan trọng.
Tiểu Thiên Bồ cũng suy nghĩ vấn đề này, không
nên trách nàng không tiền đồ, rốt cuộc nàng là đi theo Vi Vi Nhi một
đường khổ lại đây, đã từng trải qua cuộc sống nghèo khó, sau này nhờ bán chút “sản nghiệp của tổ tiên” mới tốt lên được một chút.
Hàn Mục Vi thu hồi ngọc giản, thở phào một hơi: “Ngày mai ta muốn đem trang
điểm tinh xảo hơn một chút” Xiếc mà nàng chơi so với Tĩnh Nguyên tôn giả quả thực chính là gặp sư phụ, nhân gia lúc này mới gọi là chơi. Phỏng
chừng bọn họ còn chưa tới Quy Nhất Tông thì Tiêu Thiến Giới liền phải
náo nhiệt phiên.
“Được” Tiểu Thiên Bồ hiện tại hoàn toàn không có băn khoăn, nó vừa mới thăm qua thần hồn của Cơ Tĩnh Nguyên, mỗi khi
nhắc tới Hàn Ly thì thần hồn của hắn đều có chút mất tự nhiên.
Đặc biệt là ở lúc Vi Vi Nhi nói không tỉ mỉ, ý có điều chỉ hỏi nguyên âm
của Hàn Ly thì thần hồn hắn thế nhưng đỏ mặt, từ lúc bắt đầu hắn đối Vi
Vi Nhi liền không còn có một tia ác ý, như thế liền có thể suy đoán ra
giữa Cơ Tĩnh Nguyên cùng Hàn Ly không thuần khiết.
Hàn Mục Vi mất một nén nhang công phu bình phục nỗi lòng, liền nhắm mắt tiếp tục tu
luyện, đến nỗi chuyện ngày mai, chờ tới ngày mai lại nói.
Ngày kế giữa trưa, Hàn Mục Vi một mở cửa liền thấy Tĩnh Nguyên tôn giả đã bối
tay đứng ở ngoài cửa, nàng cúi đầu tiến lên hai bước: “Phụ thân, làm
ngài đợi lâu.” Từ giờ phút này bắt đầu, nàng chính là Cơ Hàn Hinh.