Chương 6: Hiên Đế Thác Loạn
– Đứa trẻ bây giờ sao rồi?
Thuộc hạ quỳ bên dưới đầu không dám ngẩn lên, miệng lại nói:
– Bẩm Minh Thượng thai nhi đã bị Bạch Chính ép bỏ rồi.
Hiên Đế cũng đoán được phần nào. Nếu đổi lại là ngài ấy, ngài ấy cũng không để Bạch Nguyệt Y mang thai nữ nhân này không xứng đáng làm mẫu thân của nhi tử ngài ấy. Như vậy cũng tốt Bạch Chính ra tay Hiên Đế đỡ mang tiếng ác. Hiên Đế giọng lạnh đi nói:
– Ả ta bây giờ ở đâu?
Tên thuộc hạ nghe hỏi thì cung kính đáp lời lại:
– Bẩm Minh Thượng hiện nàng ta đang ở một căn nhà gỗ nằm trong con đường nhỏ ở kinh thành, còn làm ngọ tác cho nhan môn Kinh môn.
Hiên Đế khá ngạc nhiên, không nghĩ là Nguyệt Y làm ngọ tác cho nha môn, nàng ấy bản tính nhút nhát, sợ ma có thừa, nay dám đối diện với xác chết. Đúng là nữ nhân giả dối lời nào, biểu hiện nào cũng chứa đầy lọc lừa.
– Làm ngọ tác sao?
Tên thuộc hạ gật đầu rồi nói tiếp:
– Dạ phải thưa Minh Thượng.
– Còn một việc mà thuộc hạ điều tra được, nàng ta và Mạc Chu huyện nha của nha môn Kinh môn có hôn ước với nhau. Nên Mạc Chu rất hậu ái nàng ta. Trả công ngọ tác rất cao. Nghe nói là bỏ một nữa tiền túi ra.
Hiên Đế nghe đến đây gương mặt nhăn lại, trong lòng khó chịu, một chút ghen tuông dâng lên.
– Giỏi nhỉ, nữ nhân tốt, luôn biết cách trèo lên cao.
Hiên Đế im lặng một lúc rồi nói tiếp:
– Ta biết rồi, ngươi lui đi.
Tên thuộc hạ nhận lệnh cúi đầu cung kính nói:
– Thuộc hạ cáo lui.
Nói rồi tên thuộc hạ nhanh chóng rời đi. Còn Hiên Đế một mình ngồi trong phòng suy nghĩ đến quên thực tại. Chiếc nhẫn màu đỏ hổ phách được cởi ra khỏi tay của Hiên Đế từ lúc nào. Nhìn nó ngài ấy tức giận, nhiều lần định dùng tay đập vỡ nó. Nhưng đến cuối cùng vẫn là không đủ dũng khí hủy nó đi.
Có lẽ ngài ấy sợ mối liên kết duy nhất giữa ngài ấy và nàng ta cũng sẽ mất đi. Nhưng nữ nhân ham hư vinh, phụ khó làm sao có thể giữ suốt đời.
Vừa lúc đó thái giám hầu cận Cẩn Đề của Hiên Đế đi vào, cúi người nói:
– Bẩm Minh Thượng, Mai Uyển công chúa hôm qua vào cung thỉnh an Thái hậu. Sáng nay rời cung nên trước khi đi muốn đến thỉnh an người.
Mai Uyển công chúa này vốn là con của Đức phi, phi tần của Tiên đế năm xưa. Từ lúc mẫu thân nàng ta mất đã bị Tiên Đế đưa đến Định Bắc giao cho Di thân vương nuôi dưỡng. Lúc nhỏ có gặp qua nàng ta vài lần.
Hiên Đế giọng lạnh đi nói:
– Cho nàng ta vào đi.
Cẩn Đề nhận lệnh nhanh chóng trở ra ngoài cho mời công chúa vào thỉnh an.
Mai Uyển năm nay tròn hai mươi, nàng ta có gương mặt sáng, đôi mắt to tròn, nước da trắng như tuyết, dáng hình mảnh mai. Từ nhỏ được nuôi dưỡng tốt nên hiểu tri thư, hiểu lễ đạo, giọng nói lại ngọt ngào. C
Cúi người hành lễ bên dưới nền đất, ấn tượng nhất của Hiên Đế sau mấy chục năm gặp lại đệ muội của mình đó chính là đôi mắt to tròn của nàng ta. Đôi mắt ấy có sáu phần giống với cố nhân của ngài ấy. Giống hệt ánh mắt lần đầu vị cố nhân này nhìn Hiên Đế.
Mai Uyển thủ thỉ vài lời thỉnh an ngọt lịm cốt là thu hút sự chú ý của Hiên Đế. Lần này nàng ta mượn cớ vào Cung thỉnh an, chủ yếu là muốn đến lấy lòng Hiên Đế. Biết ngài ấy chỉ mới vừa lập Hậu, bên cạnh lại chỉ có một Tuệ Phi và một Tường Tần nên muốn thử may mắn một chút, trèo lên vị trí cao hơn. Thoát khỏi Di phủ hà khắc.
Nơi mà Tiên Đế đã cố tình đẩy nàng ta đến đó vì nghi ngờ thân phận Công chúa của nàng ta có nhiều khuất tất. Mẫu phi của nàng ta từng gian díu với nam nhân khác, còn bị chính Tiên Đế bắt gặp. Nên từ nhỏ Mai Uyển đã không được công nhận là người của Hoàng gia. Nhưng để che miệng đời thân phận Công chúa vẫn chưa được đính chính thật hư có phải con của Tiên Đế hay không.
Một thời gian gặp lại Mai Uyển không ngờ Hiên Đế hôm nay lại uy phong như vậy, dáng người cao lớn, gương mặt khôi ngô anh tuấn. Bất kỳ nữ nhân nào khi lại gần ngài ấy trái tim dường như không đập nổi. Bởi bá khí Đế Vương ngất trời. Vừa nhìn là Mai Uyển đã thích ngài ấy ngay.
Lần này đúng là không uổng công trù tín. Cả hương hoa trên người cũng là loại khiến nam nhân phải mềm lòng, phát hỏa khi ngửi phải. Cái cúi đầu e thẹn, cái đưa mắt gợi tình ấy Hiên Đế đâu có đuôi mà không nhìn thấy hết. Mèo nào mà lại chê mỡ. Theo bản năng Hiên Đế đứng lên bước gần đến Mai Uyển đỡ, dịu dàng đỡ nàng ta đứng lên.
Mai Uyển không hề phản kháng trước sự dịu dàng thân mật của Hiên Đế mà còn chủ động hơn áp sát vào người ngài ấy. Giọng ngọt như đường:
– Hoàng đế ca ca… Hư quá!
Hiên Đế từ nãy giờ chỉ chăm chăm ngắm nhìn đôi mắt của Mai Uyển, ánh mắt của ngài ấy đa tình, phong lưu khiến cho đóa hoa vừa khoe sắc như Mai Uyển càng cuốn chặt vào ái tình. Mai Uyển lại chủ động hơn. Nàng ta muốn rút ngắn khoảng cách với Hiên Đế hơn, trực tiếp ôm lấy Hiên Đế.
Hiên Đế phì cười rồi vòng tay qua eo nhỏ của nữ nhân diễm lệ trước mặt, bồng nàng ta lên, chân tiến đến chiếc ghế dài bên trong mà Hiên Đế dùng để thư giãn, được đặt ở phía sau bức bình phong.