Chương 112: Kẻ Đứng Ngoài Hạnh Phúc
– Người thử áp tai vào bụng của thiếp xem, sẽ nghe được tiếng của hài tử bên trong.
Hoàng hậu nói rồi thì tự ngồi lại vào ghế kéo Hiên Đế lại gần hơn để ngài ấy áp tai vào nghe nhịp tim của thai nhi.
Hiên Đế lần đầu làm phụ thân khó tránh tò mò áp sát vào người mềm mại thơm nồng của Hoàng hậu lóng tai nghe. Đúng là ngài ấy có thể nghe được tiếng tim đập của một sinh linh nhỏ bé:
– Thật kỳ lạ, đúng là có tiếng tim đập nhĩ.
Hoàng hậu cười khúc khích trước sự khờ khạo của Hiên Đế, ngài ấy tay nắm hùng binh, ngạo khí ngất trời vậy mà cũng có lúc lúng túng bối rối như thế này.
Chỉ có điều bên trong ấm áp thì bên ngoài cửa một người lại chạnh lòng. Nhìn thấy trượng phu của mình hạnh phúc bên cạnh nữ nhân khác mấy ai trong lòng không buồn. Chỉ là thất vọng nhiều tự nhiên sẽ cảm thấy trong lòng giá lạnh. Người gần đất xa trời rồi thì cũng còn gì mà không buông bỏ được, chủ yếu mong người ở lại trọn hạnh phúc là đã đủ.
Nguyệt Y cũng không ngoại lệ, càng không phải là “độc phụ” hay ghen tuông, lúc còn hơi thở có thể nhìn thấy Hiên Đế có được một gia đình trọn vẹn thì cũng xem như ông trời đã hết lòng hậu ái nàng ta rồi. Cầu nhân đắc nhân.
Nguyệt Y lặng lẽ người rơi đi thì vừa lúc Tố Dung cô cô nô tì hầu hạ thân cận của Hoàng hậu phát hiện. Tố Dung liền hung hăng kéo Nguyệt Y rời khỏi ra đến bên ngoài sân vắng thì tỏ thái độ trách mách.
– Nô tì xấu xí nhà ngươi đúng là không biết sống chết dám trình trộm Minh Thượng và Hoàng hậu.
Mấy nữ tỳ phía sau theo hầu Hoàng hậu liền hùa theo Tố Dung nhấn Nguyệt Y quỳ xuống. Nguyệt Y bị bắt quỳ xuống gương mặt có phần sợi hãi lúng túng nói:
– Không… Không phải, Nguyệt Y không nhìn trộm…
Thấy Nguyệt Y giải thích thì Tố Dung liền tỏ ra tức giận nói:
– Ả nô tì này ngươi đúng là không biết phép tắc, ta chính mắt nhìn thấy ngươi đứng nghe lén bên ngoài còn chối cãi. Người đâu tát ả hai mươi cái cho ta.
Hai nữ tì đứng bên cạnh Nguyệt Y nãy giờ cũng chỉ chờ câu nói này của Tố Dung là liền ra tay tát thật mạnh vào mặt của Nguyệt Y.
Bốp…
Cái tát vang lên chan chát, liên tiếp hai ba cái. Hai nữ tỳ thay phiên nhau đánh thật mạnh giống như là đã có tính toán với nhau từ trước.
Tố Dung nhìn thấy Nguyệt Y bị đánh đến đỏ cả mặt, vết sẹo xấu xí kia rướm cả máu thì trong lòng rất thỏa thích. Chẳng là đã ghi hận với Nguyệt Y đã lâu. Nhớ lúc trước người cung nữ bị Hiên Đế ném ra ngoài cùng với Hoàng hậu chính là muội muội của Tố Dung. Lần đó cũng vì lớn tiếng với Nguyệt Y một chút nên làm kinh động đến Hiên Đế.
Trở về Phụng cung Hoàng hậu đã tức giận đỗ hết mọi tội lỗi lên người muội muội của Tố Dung. Cũng may ả ta theo hầu hạ Hoàng hậu nhiều năm không có công cũng có cán nên mới cầu tình xin cho tiểu muội được sống. Chỉ là bị đày đến phòng giặt làm việc nặng nhọc. Nên là ghi hận Nguyệt Y đến tận bây giờ.
Vừa lúc đó Cẩn Đề từ bên trong Ngự phòng vội vã chạy ra phía sân, thấy Nguyệt Y bị đánh đến chảy cả máu mặt Cẩn Để hoảng hốt liền chạy lại ngăn cản.
– Dừng tay… Dừng tay…
Hai cung nữ nghe lệnh vị tổng quản thái giám như Cẩn Đề liền dừng tay lại, đầu cúi xuống đứng sang một bên. Chỉ có Tố Dung là không phục miệng nói:
– Cẩn công công ả nô tì xấu xí này dám đứng bên ngoài nghe lén Minh Thượng và Hoàng hậu nói chuyện. Vi phạm Cung quy đáng ra phải đánh chết.
Cẩn Để vội đỡ Nguyệt Y đứng lên tay liền lấy khăn gấm mang trong người chậm máu cho Nguyệt Y rồi lo lắng nói:
– Phu nhân người có sao không? Để lão nô mời ngự y cho người.
Nguyệt Y tay cầm khăn chậm máu đầu lắc qua lắc lại nói:
– Nguyệt… Nguyệt Y không sao. Nguyệt Y xin cáo lui.
Nói rồi Nguyệt Y vội vã quay người rời đi, Tố Dung liền bước ra ngăn cản.
– Ngươi muốn đi đâu, hình phạt vẫn chưa thực hiện xong mà.
Nguyệt Y bị chặn lại gương mặt sợ hãi hơn, nàng ta lúng túng chẳng biết làm sao chỉ biết quay sang nhìn Cẩn Đề cầu cứu.
Cẩn Đề liền kéo Tố Dung lại để mở đường cho Nguyệt Y đi. Nguyệt Y nhanh chân rời đi không đôi co với Tố Dung hay trách móc gì.
Tố Dung vẫn còn không chịu nhường bước, với theo định giữ Nguyệt Y lại nhưng Cẩn Đề đã ngăn cản:
– Tố Dung cô cô, đây là Ngự Phòng không phải Phụng Cung, cô cô đừng quên vị trí và bổn phận của mình.
Tố Dung ỷ vào Hoàng hậu chống lưng nên có bảy phần không xem Cẩn Đề ra gì mặt dù chức vị của cô cô ấy nhỏ hơn chức Cẩn Đề nhiều.
– Sao ông lại cản ta chứ? Ta thừa lệnh của Hoàng hậu.
– Còn nữa ả ta chỉ là một cung nữ thấp kém xấu xí tại sao ông lại gọi là phu nhân. Xem ra người không phân biệt tôn ti trật tự nhất là Cẩn công công đây thì phải.
Cẩn Đề chẳng muốn giải thích nhiều với Tố Dung liền nói:
– Cô cô cao ngạo quá rồi đó. Một lát nữa Minh Thượng trách tội ta xem cô cô cầu xin thế nào.