Chương 120: Hội ngộ cùng nhóm bạn
- Trang Chủ
- Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi - Hải Vân Phạm Phan
- Chương 120: Hội ngộ cùng nhóm bạn
…
Trong lúc nằm và lướt bảng tin trên mạng xã hội của mình, bỗng dưng facebook gợi ý cho cô chia sẻ lại một kỷ niệm từ lâu. Đó là bức ảnh chụp chung của Hạ Vân cùng năm người bạn của mình, Thảo Vy, Mỹ Giang, Ái Ngân, Nhật Ý và Ánh Thy. Cô mới chợt nhớ ra quả thật đã quá lâu rồi kể từ lần cuối hẹn hò đi chơi cùng bọn nó.
Hạ Vân mò vào tài khoản của từng người rồi nhắn với cùng một đoạn tin nhắn:
“Mày rảnh không ngày mai rủ tụi nó đi uống nước.”
Và tất cả năm người đều trả lời cô rất nhanh, tất nhiên một cuộc hẹn cà phê chiều đã được thống nhất.
Hạ Vân vui vẻ tắt điện thoại rồi chìm vào giấc ngủ.
…
Sáng hôm sau cô bỏ mặc Minh Hào vẫn còn say rượu ngủ ở khách sạn với một lời dặn dò cho tiếp tân đem thuốc giải rượu khi cậu tỉnh giấc.
Hạ Vân đến trung tâm mua sắm, mua một vài món quà cho hội bạn của mình, chỉ là cô muốn mua thôi.
Buổi trưa thì Hạ Vân đến nhà của Minh Hào ăn cơm với gia đình cậu hệt như cô mới là con gái ruột của họ còn Minh Hào chỉ là con rơi con rớt…
Sau bữa ăn Hạ Vân cùng bà nội của cậu vừa làm và uống trà đạo vừa tâm sự về chuyện tình cảm của họ gần đây. Đặc biệt… bà nội còn dạy cho cô thêm một vài “kỹ năng” theo lời truyền miệng từ xưa…
…
Đến đầu giờ chiều, cô lại lái xe về khách sạn, khi lên phòng đã thấy Minh Hào đang giải quyết việc trên máy tính. Cô vừa hỏi vừa đi tìm trang phục cho buổi hẹn cà phê:
“Anh tỉnh rượu hẳn chưa?”
“À, sáng giờ em đi đâu vậy. Anh hết say rồi, cảm ơn em vì đơn thuốc giải rượu.”
Rồi Hạ Vân tiến đến gần Minh Hào, áp hai tay lên má cậu nói:
“Ôi phó giám đốc của anh xinh thế!!!!”
Sao mà chữ “thế” lại kéo thật dài…
Tiếp theo đó cô hôn lên khắp cả khuôn mặt Minh Hào trong sự ngơ ngác của cậu.
Chưa kịp chờ Minh Hào phản ứng lại cô đã nói:
“Thôi anh đừng cố nhớ làm gì, đáng yêu lắm không sao cả.” – Nói rồi Hạ Vân bịt miệng cười rồi vào nhà vệ sinh để trang điểm và thay đồ.
Tất nhiên là cậu không có thể làm việc gì nữa cả, Minh Hào day day trán, tắt cả laptop để cố ngồi nhớ lại chuyện tối hôm qua…
…
Địa điểm Hạ Vân cùng hội bạn thân của mình hẹn nhau là ở quán cà phê bãi biển Chameleon Beach Bar. Cô đã dành rất nhiều thời gian để chọn được quán cà phê tốt nhất trong khu vực Phan Thiết – Mũi Né.
Hạ Vân chọn cho mình một chỗ ngồi rộng rãi có thể nhìn ra biển, chỗ có sẵn sáu chiếc ghế quanh bàn.
Ngay sau đó từng người một đã có mặt đầy đủ. Hạ Vân nhìn thấy năm cô bạn của mình dường như không có gì thay đổi sau mấy năm trời, vẫn trông rất khỏe khoắn và đầy sức sống.
Cả sáu người gọi nước rồi mới bắt đầu cuộc trò chuyện. Mỹ Giang là người bắt chuyện trước:
“Lâu lắm rồi mới thấy con Vân chủ động hẹn tụi mình đi chơi á ta, mày bận rộn quá cái tụi tao cũng không dám nhắn tin nhiều.”
“Thật sự hết việc này tới việc kia ập tới làm tao quên cả chuyện ở Việt Nam luôn á. Coi như là tao có lỗi với bây nên nay mua một chút quà để tạ lỗi.”
Nói rồi Hạ Vân lấy từ chiếc ghế cạnh mình năm túi quà tặng cho từng người.
“À mà chuyện mày với cậu crush trong mơ sao rồi, tao đọc báo thấy tụi mày gặp lại nhau rồi phải không?”
“Ừ mày nói tao mới nhớ á Ý, hồi nó về Việt Nam ở mấy tháng liền tụi mình toàn chỉ gửi đồ ăn được cho nó thôi chứ bố mẹ con Vân nói tâm lý nó đang không ổn mà.” – Ánh Thy nói.
“Tụi mày còn nhớ luôn á hả, lúc đó tao đâu có rủ tụi mày đi ăn để cảm ơn nổi đâu. Thiệt sự là có lỗi với bây vô cùng!!! À, còn chuyện tao với Minh Hào á hả… cậu ấy mới cầu hôn tao hôm qua…”
“Cái gì!” – Năm người liền đồng thanh la lớn vào mặt Hạ Vân khiến cô phải ngại ngùng nhìn sang các bàn xung quanh xem họ có để ý không…
“Thì…là vậy.”
“Vãi! Sao mày không tám gì với hội chị em vậy?!” – Thảo Vy dỗi hờn nói với cô.
“Do hôm qua hai gia đình hẹn nhau ăn cơm, mà Minh hào bị say quá nên tao phải lo cho cậu ấy nên chỉ kịp nhắn với bây một tin hẹn đi chơi thôi nè.”
Rồi bỗng Mỹ Giang cười cười, chính xác là một nụ cười thiếu đứng đắn, cô hỏi Hạ Vân:
“Vậy là tụi mày này này kia kia rồi phải không?”
Cả bọn không thấy cô trả lời câu nào thì mới cùng nhau bật cười trong sự ngượng ngùng của Hạ Vân.
“Chắc là ẻm ngon quá mà, dễ gì mẻ Vân tha cho ẻm.” – Ái ngân vỗ vỗ vai Hạ Vân nói.
Buổi trò chuyện tràn ngập những tiếng cười nắc nẻ về cuộc sống của từng người trong nhóm. Thế rồi Hạ Vân mới lân la hỏi về chuyện tình cảm của mỗi người.
“Tao kể ra hết chuyện của tao rồi đó. Giờ tới tụi mày, từng đứa thuyết trình cho chị mày coi!”
Nhật Ý cười cười:
“Tao trước cho. Hồi học đại học lúc đang giả vờ là người tri thức, tao bỗng bị fall in love với một chị gái cực gì xinh đẹp. Giờ ẻm là người yêu tao rồi, tên là Diệu Nguyên. Một thời gian sau mới biết em ấy là tân giảng viên đứng lớp môn toán cao cấp của tao. Thế là một chuyện tình cũng khá trắc trở bắt đầu, may mắn là sau đó bố Diệu Nguyên cũng dần chấp thuận, tại bác là người Bắc, còn là một thương nhân khá có tiếng ở miền trên nên có chút khó chấp nhận được.”
Hạ Vân gật gù, cô nói:
“Trời ơi chúc mừng cưng, giấc mơ hốt chị đẹp đã thành công. Mà bữa nào rủ chỉ đi với nhóm nói chuyện cho vui.”
“Ok luôn.”
“Rồi xong một đứa, tiếp đi các muội.” – Hạ Vân hào hứng hỏi.
Thảo Vy mới chống cằm nói:
“Còn tao, cuối cùng cũng được quen một anh tổng tài trong mơ rồi.”
“Alo, mày cũng là bình rượu mơ quý của trưởng khoa ngoại đó con.” – Mỹ Giang nói.
“Òi thì cho là vậy đi, mà ảnh đúng kiểu đẹp trai cao lớn trưởng thành luôn á. Ảnh tên là Phạm Nguyên Hoàng mà tên làm kinh doanh bên đại sứ quán của ảnh thì là Louis, bây biết vậy cũng được rồi, tại cách mà tao với ảnh gặp nhau nó cũng lạ với không tiện để nói á mấy đứa.”
Thấy vậy mà Hạ Vân mới nửa đùa nửa thật:
“Hai bây làm xã hội đen hay gì mà không kể được ba.”
Thảo Vy chỉ cười trừ đáp:
“Tào lao con này.”
Ái Ngân cũng bắt đầu nói về mình:
“Tao gặp Đình Khánh trong một lần thực tập đi phục vụ trong quán cà phê, tại tao cũng làm bên ngành về cà phê, giờ tao với ảnh đang quản lý chung một quán cà phê ở Vũng Tàu á. Tao gọi là ảnh thôi chứ cũng bằng tuổi tao, cực kỳ tinh tế, khá phong trần nhưng mà cũng giản dị, kiểu kiệm lời với cả thế giới nhưng mà ở gần tao thì nói luyên thuyên luôn. Tụi tao yêu nhau cũng mới ba năm gần đây nhưng mà trộm vía tao cũng có một thông báo giống với con Vân…”
Cả nhóm há hốc miệng còn Ái Ngân thì rút từ túi ra năm tấp thiệp đỏ xinh xắn.
“Ôi má ơi, hai cái tiệc cưới của hai con bạn thân, ca này trang sức của tiệm tao sẽ vơi đi rồi…” – Ánh Thy thốt lên đầy hạnh phúc với tin vui liên tiếp từ Hạ vân và Ái Ngân.
Hạ Vân và Ái Ngân chắp tay làm động tác cảm ơn với Ánh Thy rồi Hạ Vân tiếp tục hỏi:
“Chứ còn hai đứa bây thì sao, con Giang với con Thy?”
“Tao với mẻ Giang thuộc hội ế nha! Tao theo chủ nghĩa hậu duệ của nữ thần Athena.”
“Con Thy là nó ế chủ động còn tao là ế thiệt nha.”
Hạ Vân mới nghĩ một lúc rồi như nhớ ra gì đó nói với Mỹ Giang:
“Ca này tao thấy mẻ Ánh Thy có vẻ không muốn có bồ thiệt, còn mày tự nhiên tao nhớ ra Minh Hào có một người anh họ rất rất là đẹp trai nha, trông cuốn lắm, hợp gu mày luôn. Ảnh mới rời khỏi ngành cảnh sát rồi về làm trong tập đoàn may mặc của dòng họ Minh Hào á. Ờm tên đầy đủ của anh ấy là u Minh Hùng á, mà tao không có hình ảnh, để tao về hỏi lại oppa của tao rồi tao gửi cho.”
Mỹ Giang nghe thấy cũng khá hứng thú:
“Ok em, đời này chị mà hết ế là chị hậu tạ em đầy đủ!”
Và thế là cuộc hội ngộ tuyệt vời này kéo dài đến tận mười giờ đêm với một ngàn lẻ một câu chuyện từ trên trời đến dưới đất. Họ như được quay lại quãng thời gian được ngồi trên ghế nhà trường, cùng nhau học hành, cùng nhau quậy phá và cháy hết mình với thanh xuân. Ấy mà thời gian nhanh thật, giờ đứa nào cũng đã hơn 30 rồi.
…
Ờ khách sạn:
“Sao cô ấy chưa về nhỉ? Rốt cuộc thì hôm qua mình đã làm cái gì vậy?”
…