Chương 104: Chương 4: Đồ Tự luyến
- Trang Chủ
- Khi Hoàng Đế Xuyên Tới: Cô Dâu Thứ Chín Của Tịch Gia!
- Chương 104: Chương 4: Đồ Tự luyến
Đó là một người phụ nữ đã bước sang tuổi sáu mươi, mặc dù đã xuất hiện nết nhăn nhưng nhìn vẫn khá trẻ so với tuổi thật. Bà ăn mặc giản dị nhưng quí phái, trên người toát ra khí chất thanh lịch pha một chút hiền từ. Nhìn thấy người đàn ông bước vào, bà dịu dàng gọi..
“Mặc Thương về rồi! Mau lên xem cô dâu của cháu đi!”
“Một xác chết mà thôi, có gì đáng xem đâu!”
Tịch Mặc Thương rất tự nhiên nói, Tịch lão phu nhân chỉ cười nhẹ không thấy ngạc nhiên gì, dường như đã biết trước được việc này. Chỉ là trong lòng bà có chút bất đắc dĩ. Có lẽ đây là lần cuối cùng là bảo Tịch Mặc Thương lấy vợ.
Người ta tầm tuổi này đều có chắt bế hết rồi, mà bà đến cháu dâu còn không có nổi một người!
Đột nhiên tiếng bước chân chỗ cầu thang vang lên, mấy người phía dưới không khỏi nghi hoặc mà nhìn theo.
Tịch gia không giống với những gia tộc khác, ngoại trừ một người tên Thái Nhữ đã theo Tịch lão phu nhân từ khi gả đến đây thì không còn bất kì người giúp việc nào khác. Mà Thái Nhữ đang ở đây, vậy ai đang ở kia?
Khoan đã hình như ở đây còn một người?!
“Chắc… chắc không phải… người kia đâu!”
Tần Phong nuốt nước bọt nói. Minh Nhạc Y không thể nào còn sống được, chính tay anh hôm qua đã giết cô ấy. Đạn trúng tim, tỉ lệ sống sót là vô cùng thấp.
Sẽ không phải là chết không can tâm nên mới ở lại Tịch gia ám này chứ?
Tịch Mặc Thương nhíu mày, mấy chuyện ma quỷ này đúng là hàm hồ. Nếu thật sự có ma quỷ không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Tử Sở Tuyên thong dong từ trên tầng hai đi xuống, trên người đã thay một bộ khác. Cô mặc một chiếc váy liền thân màu trắng cổ chữ V, cánh tay phồng được may bằng vải xuyên thấu, eo được siết lại tôn lên vòng hai nhỏ nhắn. Bộ váy không có bất kì phụ kiện nào, đơn giản nhưng không mất đi phần lịch sự.
Tử Sở Tuyên đứng ở bên dưới cầu thang, đôi mắt đảo qua một vòng. Khóe miệng hơi cong.
“Chào buổi sáng!”
Tần Phong vừa kinh ngạc vừa hoảng. Dù sao thì hôm qua người ra tay là anh ta, chắc chắn mới rời đi, nhưng hôm nay ngươi lại còn nguyên vẹn đứng đây. Khoan đã, mặt cô ta?!
“Cô là Minh Nhạc Y? Mặt của cô?”
“Mặt của tôi? Mặt của tôi làm sao? Anh là lần đầu tiên nhìn thấy người đẹp mà kinh ngạc đến vậy sao?”
Tử Sở Tuyên tự luyến, vuốt ve mặt mình. Mấy người ở đó hơi đẹp mặt, nhưng mà phải công nhận là đẹp thật.
“Cô là người hay là… ma?”
Tần Phong nghi hoặc hỏi. Tử Sở Tuyên liếc nhìn anh ta một cái. Trong một thoáng chốc, Tần Phong chỉ cảm thấy bản thân như sắp đóng băng đến nơi rồi. Khi nhìn lại chỉ thấy Tử Sở Tuyên trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, bộ dáng tỏa nắng như mặt trời. Có lẽ là hoa mắt không chừng!
“Tôi lúc nhỏ có từng được một thầy xem tướng nói cho biết tôi sinh ra là mệnh thiên sát cô tinh. Có lẽ chính vì vậy mà mới có thể khắc chế được mệnh khắc thê của Tịch tổng đây. Mọi người nói xem thiên sát cô tinh và khắc thê có phải là tuyệt phối hay không?”
Tử Sở Tuyên càng nói cười càng rạng rỡ, nụ cười vô cùng chói mắt. Sắc mặt Tịch lão phu nhân nhất thời cứng đờ.
“Cô nói cô là mệnh… thiên sát… cô tinh?!”
Nếu là mệnh thiên sát cô tinh vậy không phải sẽ khắc chết Mặc Thương nhà bà sao?
Không được! Bà còn mỗi Tịch Mặc Thương là người thân, Tịch Mặc Thương mà xảy ra chuyện gì, bà làn sao ăn nói với bố mẹ đã mất của nó.
Nếu Minh Nhạc Y đã không chết vậy thì đưa trở lại Túc gia, để ở lại Tịch gia không biết sẽ có chuyện gì xảy ra!
“Đúng vậy! Nhưng mà cả tôi và Tịch Mặc Thương đều có mệnh khắc người, vừa lúc áp chế lẫn nhau. Lão phu nhân vẫn là yên tâm, Túc gia không phải vẫn bình an vô sự hay sao. Mặc Thương, anh chắc sẽ không vì chuyện mệnh cách của tôi mà đuổi người vợ danh chính ngôn thuận mới gả đến đây chưa nổi một ngày chứ?”
Tử Sở Tuyên có thể che giấu cả thiên hạ chuyện bản thân là nữ, thành công ngồi lên hoàng vị, ở trong thâm cung bao nhiêu năm liếc mắt cái là đã nhìn ra Tịch lão phu nhân đang muốn đuổi cô đi.
Hiện tại cô cần một chỗ ở tạm thời, vẫn chưa thể rời đi Tịch gia, quay về Túc gia càng không thể. Hồng Liên nói, cô có tộc nhân ở đây, cần phải tìm ra họ trước đã rồi mới có thể rời đi.
Tử Sở Tuyên khẽ liếc nhìn Tịch Mặc Thương. Gương mặt này thật đẹp, làn da trắng, không giống như đám thư sinh suốt ngày chỉ cầm quạt hay quyển sách làm ra vẻ nhiều chữ. So với đám người đó, Tịch Mặc Thương này có cảm giác đàn ông hơn nhiều.
Tử Sở Tuyên trực tiếp đem vấn đề cô đi hay ở đẩy qua cho Tịch Mặc Thương. Từ lúc khi Tử Sở Tuyên xuống, anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt ấy rất lạnh, như muốn đem toàn bộ bí mật của Tử Sở Tuyên đào hết ra.
Tử Sở Tuyên vẫn rất bình tĩnh, hướng tới Tịch Mặc Thương tươi cười.
Nghi ngờ đi, đào ba tấc đất cũng không thể nào tìm thấy Minh Nhạc Y đâu!
“Cô không giống trong ảnh chút nào!”
Giọng nói trầm thấp vang lên. Tử Sở Tuyên lần này trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh ta. Tịch Mặc Thương không vào thẳng vấn đề mà nói sang chuyện khác, Tử Sở Tuyên nghe vậy, lần nữa tự luyến nói.
“Dĩ nhiên rồi! Tôi ngoài đời đẹp hơn nhiều!”
Mấy người lần nữa đen mặt. Không nói nói Minh Nhạc Y nhát gan, xấu xí sao. Rõ ràng là đồ tự luyến!