Chương 8
Làng của Thuyên nằm ở ven sông và muốn mua sắm đồ phải chạy ra thị trấn mới có hiệu sách. Trường ở thị trấn là ngôi trường biết bao đứa trẻ mơ ước vì tụi nó hay nói nhau nghe ngoài đó học thích lắm, sân trường rộng, căn tin cũng có nhiều món ăn ngon và lạ. Thật ra ban đầu, ông bà ngoại Thuyên định để cậu học trường làng cho tiện nhưng sau khi bà Hoa xem học bạ của cậu ở trường trước, bà đã nói rằng có thể xin cho Thuyên học ở thị trấn. Đối với Thuyên, học ở đâu cũng được nhưng ông bà thì khác, họ không muốn Thuyên phải chịu thiệt thòi. Vậy là, cậu đã học ở thị trấn.
Và hôm nay là ngày đi học đầu tiên của Thuyên.
Dù đã trải qua bao mùa học nhưng cảm xúc hiện tại của Thuyên lại rất bồn chồn và hồi hộp. Sáng cậu ăn không nổi bánh phồng vì tâm trạng cứ phấp phới nên bà ngoại đã gói và bỏ vào balo cho Thuyên. Học ở thị trấn sẽ phải lội bộ lên bến đò và đi qua thị trấn bằng đường sông, lại lội một khoảng dài nữa thì sẽ tới trường Thuyên.
Hôm nay, hiệu sách đông nghẹt các bậc phụ huynh. Họ mua sắm cho con những đồ dùng cần thiết để bắt đầu cho một mùa học mới. Thuyên nhìn cảnh ấy, trong lòng thoáng thấy tủi thân.
Rất nhanh hai ông cháu đã đến cổng trường, ông xem tờ giấy nhập học bà Hoa gửi rồi dẫn Thuyên đi đến tận lớp.
“Lớp con là 3.4 nha Thuyên.”
Thuyên dạ, cậu chào ông rồi bước vào lớp. Tầm này, lớp cũng đã có nhiều người rồi. Đó là những người bạn sắp tới của cậu, có người có cha mẹ đang ở cạnh và ăn sáng có người đang ngồi thẫn thờ không biết suy tư điều gì..
“Vậy ngoại về đi ạ.” Thuyên để cặp tạm một chỗ nào đó rồi quay ra ngoài nhìn ông nói vậy.
“Rồi, ngoại về nghen, học tốt nha con.” Ông ngoại xoa đầu Thuyên.
“Dạ.”
Thuyên nhìn bóng lưng ông lững thững rời đi, tự nhiên mắt cậu đỏ hoe rồi dâng lên những dòng nước mắt. Cậu thấy buồn lắm, cảm giác bị bỏ rơi ập lên nhưng Thuyên nhanh chóng lau đi khóe mắt. Cậu không muốn bị mọi người chê cười.
“Đồ khóc nhè.”
Thuyên ngẩng mặt, là Chinh. Cậu nhìn phía sau, không có ai cả. Chẳng biết, đám “đàn em” của Chinh đâu. Chinh nói thế rồi đi thẳng vào lớp, cô bé đặt cặp nơi góc cửa sổ rồi đi ra ngoài ngồi ở dãy băng, tựa vào cột đá.
“Tôi có làm gì Trinh đâu mà sao Trinh lại không thích tôi như vậy?” Thuyên cũng ngồi đối diện Chinh, hỏi thẳng.
*Thuyên không biết tên của Chinh là “Chinh” hay “Trinh” nên cậu nghĩ là “Trinh”
Chinh lắc đầu và không nói gì nữa.
“Nè, sắp tới chúng ta cùng lớp. Tôi không quen ai cả nên tôi vẫn sẽ nói chuyện với Trinh dù Trinh không thích tôi.”
Thuyên không muốn Chinh cứ tỏ ra mình người lớn. Lần đầu tiên, cậu cảm giác khuôn mặt mình dày như lớp tường bê tông, à có khi còn dày hơn nữa cơ. Nhưng mà kệ, Thuyên thật sự rất muốn làm bạn cùng Chinh.
Chinh mím môi, dường như muốn nói điều gì đó nhưng rồi quyết định không nói. Tiếng trống vang lên, Thuyên và Chinh rời khỏi chỗ ngồi, đứng dậy xếp hàng cùng các bạn.
Vì là ngày đầu tiên nên học sinh được ngồi tự do, tất nhiên Thuyên ngồi cùng Chinh vì trong lớp này cậu chẳng quen ai cả.
“Ơ, thế tên của bạn là Chinh à.” Thuyên nhìn nhãn tên trên bìa sách của Chinh, ngạc nhiên nói.
Chinh gật đầu, xem như đáp lại.
“Không ngờ tôi với Chinh học chung lớp á.” Vốn dĩ, Thuyên là một cậu bé trầm tính, không hay nói nhưng ở cạnh Chinh, cậu lại thay đổi. Cậu trở nên sôi nổi hơn, hướng ngoại hơn, Thuyên cũng không biết là vì sao.
“Sao hồi bữa, Chinh lại nói rằng không muốn kết bạn với tôi vì tôi yếu đuối thế?” Thuyên nhớ lại chuyện cũ, cậu muốn hỏi cho bằng được lý do.
“Không có lý do.” Chinh nói vậy.
Nhưng Thuyên biết, nhất định có điều gì đó ẩn sau chuyện này. Khi nhìn đôi mắt Chinh, cậu cảm giác có nỗi buồn gì đó, mặc dù vẻ bề ngoài Chinh là một cô bé mạnh mẽ nhưng không biết sao, Thuyên lại không nghĩ như thế.
“Tôi sẽ kết bạn cho được với Chinh.”
Thuyên nhìn Chinh, trong đầu cậu dường như có một giọng nói bảo rằng, sau này Thuyên sẽ hiểu được con người Chinh, hai người sẽ trở thành bạn bè thân thiết những năm tháng tiếp theo.
Mãi nhiều năm về sau, khi hai người lần nữa gặp lại. Tựa như lúc ban đầu, Thuyên nói:
“Chào Chinh, tôi là Thuyên. Rất vui khi được làm bạn cùng cậu những năm qua và những năm sau này!”