Chương 6
Bà Hoa nhìn Thuyên đôi lát rồi nhìn sang ông ngoại.
“Để tôi hỏi thử rồi cho ông hay sau.”
Hai người ngồi nói chuyện một chút rồi ông ngoại đưa bà những túi hoa quả nhà trồng, bà cười nhận lấy nói cảm ơn. Kế đến ông cùng Thuyên trở về nhà.
Trên đường đi, Thuyên như chú chim vừa được thả ra vùng trời trong xanh. Cậu vui vẻ chạy nhảy khắp nơi, suy cho cùng Thuyên cũng chỉ là cậu bé mới lớn vừa về quê, quá nhiều thứ mới mẻ và những thứ ấy để đầu óc cậu nhanh chóng quên đi những chuyện không vui như lúc gặp gỡ Chinh chẳng hạn.
Hai ông cháu đi được một đoạn thì trời bắt đầu tối sầm lại, gió nổi lên, thổi vù vù bên tai. Bụi và lá theo dòng không khí tấp nập va vào Thuyên, cậu lấy tay che mắt lại rồi lần mò đường qua kẽ hở từ bàn tay.
“Thuyên, vào ngôi nhà trước trú mưa đỡ đi con. Bây giờ về cũng không kịp.” Thuyên nghe ông nói từ đằng sau như vậy.
Khi hai người vừa đặt bước chân vào ngôi nhà thì trời cũng đã đổ những giọt nước mát đầu tiên xuống thế gian. Đây là lần đầu Thuyên đứng gần mưa như vậy. Nước bắn tung tóe lên người cậu, lạnh. Thuyên xoa hai tay rồi tự ôm lấy người mình để ủ ấm, cậu nhìn mưa một lúc một lớn hơn. Ngoài đường làng bây giờ thấp thoáng có người ngoài ruộng đội mưa chạy về, trẻ con thi nhau ra tắm mặc cho bị cha mẹ gọi vào. Thuyên thấy yên bình lắm. Cậu ngước mắt nhìn trời, không biết điểm nào là điểm mưa rơi, trời xám xịt và giọt mưa cứ mỗi lúc mỗi xuống. Lâu lâu còn có cả sấm chớp nữa, lớn lắm, vỗ đoàng đoàng cứ như đâu đó bên tai.
“Thuyên à, đứng sát vào trong đi con. Kẻo mưa văng trúng người thì bệnh.”
Thuyên dạ rồi dịch người vào trong. Cậu nhìn ngôi nhà phía sau mình đóng cửa kín, tò mò hỏi ông:
“Người trong nhà này đâu ông nhỉ?”
Ông cũng theo mắt Thuyên nhìn lại, sắc mặt ông bỗng nhiên buồn hẳn.
Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng
“Đây là nhà của ông Tư, ổng hồi đó là bạn của ông, đi lính đó mới gặp được. Rồi hòa bình, chúng ta về đây lập nghiệp nhưng số ông ấy khổ quá. Vợ con bỏ đi miệt xứ rồi tuổi già lủi thủi vậy đó. Ổng mất lâu rồi, giờ nhà này cũng bỏ hoang chẳng thấy ai về cả.”
*Ổng: Ông ấy
Thuyên im lặng, trong đầu cậu bé tám tuổi lúc này bỗng chốc nảy lên một suy nghĩ.
Con người ta khi lớn sẽ như thế sao?
Khi chúng ta lớn lên, bạn bè lúc nhỏ sẽ ở đâu? Ta sẽ ở đâu? Và ai sẽ là người bầu bạn cùng ta những năm tháng về sau?
Ông ngoại Thuyên dường như lâm vào dòng hồi tưởng, hẳn là ông nhớ về ngày xưa khi hai người còn trẻ. Những năm chiến đấu gian khổ, gặp được chiến hữu, tri kỷ để hẹn ước một mai hòa bình, ta vẫn sẽ gặp lại nhau. Ông mỉm cười, lẩm bẩm dường như là cho ai nghe mà cũng không phải cho ai nghe.
“Hồi đó, ừ ổng lớn hơn tao nhiều tuổi. Là tiểu đội trưởng đó, oai lắm. Tao thì nhỏ con, người hay ốm yếu, ổng giúp tao nhiều lắm. Lúc còn sống, cứ rảnh là lại nhà chơi đánh bài, uống trà nói chuyện vậy thôi..”
Thuyên im lặng nghe ông nói, cậu nghĩ thú vui của người già đơn giản đến nhường nào. Cũng như tụi trẻ ở quê, chỉ cần tụ lại một chỗ là có thể chơi gì cũng được, vui lắm cũng thoải mái nữa. Chứ không phải ở thành phố, môi trường bon chen con người cũng được dạy dỗ phải cạnh tranh từ bé. Điểm số, tiền bạc đủ thứ hết.
“Ngoại ơi, ngoại đừng buồn. Ông Tư biết ngoại còn nhớ đến ông thì ông vui lắm.”
Ông cười, tay xoa đầu Thuyên.
“Ừ, chắc vậy đó.”
Mưa nhỏ dần rồi tạnh hẳn. Hai ông cháu lại đặt chân lên đường làng – lúc này đã lầy lội bùn đất sau trận mưa lớn, tiếp tục cuốc bộ về nhà.
Đến hàng rào quen thuộc nhà mình, Thuyên nhanh chân chạy đến mở cửa để ông vào trước. Đóng cửa lại xong, cậu theo ông vô nhà. Bà ngoại đã làm sẵn cơm nước đợi hai ông cháu. Trong nhà ấm lắm, lạnh lẽo trên người cậu vì nước mưa cũng nhờ thế mà xua đi phần nào.
“Thay đồ ra đi con rồi ăn cơm. Nay ngoại kho cá, có rau muống luộc nữa.”
Thuyên dạ, cậu chạy vào phòng thay quần áo rồi ra nhà trước ngồi xuống cùng bà ngoại. Bà bới cơm rồi đưa Thuyên, cậu nhận lấy. Hơi nóng từ cơm lan ra chén rồi đến hai tay cậu.
“Ông ngoại bà ngoại ăn cơm.” Thuyên nói.
Cả nhà ba người cùng nhau ăn một bữa cơm ấm áp giữa mùa mưa lạnh lẽo nơi quê.
Ngoài đường, trời lại mưa. Giọt mưa vỗ độp độp lên mái hiên. Trong mỗi ngôi nhà ở quê, có nhà đang say giấc, có nhà đang ăn bữa cơm như nhà Thuyên, và cũng có nhà đang quây quần bên nhau, trò chuyện thật vui.
Cuộc sống ở đây giản đơn như thế và con người cũng thân thiện, chất phác như thế.