Chương 5
Bà ngoại từ phía sau xuất hiện, bà từ ái vuốt ve mái tóc ngắn đen của Thuyên. Cử chỉ của ngoại để Thuyên nhớ lại những trưa hè khó ngủ, bà sẽ hát ru Thuyên những câu hát mà cậu thuộc lòng nhưng chẳng bao giờ nhớ được giai điệu.
“Ầu ơ dí dầu, cầu ván đóng đinh..”
Con đi trường học, mẹ đi trường đời.
Thuyên cứ nhớ như in câu hát ru đó đến tận mãi về sau.
“Ngoại ơi, con muốn chơi cùng các bạn dưới đây.” Thuyên hỏi sau khi nghe tiếng reo hò từ xa của đám trẻ trong làng. Trong mắt cậu tựa như có muôn vàn vì sao vụt qua, tiếng hò reo càng lớn, mắt Thuyên càng sáng rực niềm khát khao. Cậu thèm lắm, thèm được kết bạn biết bao nhiêu. Những năm tháng học ở thành phố, bạn cùng lớp đều trêu Thuyên với biệt danh “công tử bột” vì vẻ ngoài yếu đuối. Có lẽ, trong một giây phút nào đó cậu cũng tán đồng với tụi nó. Thuyên chẳng bao giờ chủ động bắt chuyện hay làm quen cùng ai cả, một phần do tính cách một phần do cậu cảm giác bản thân mình không thuộc về nơi này dù rằng đã theo lớp ba bốn năm.
Rồi Thuyên về quê, được mở rộng tầm mắt, được rèn luyện những kỹ năng không phải đứa trẻ nào cũng có được. Cậu tự hào chứ và chính sự ấy tạo cho Thuyên tự tin, tin tưởng rằng bản thân sẽ kết được bạn mới. Những người bạn chân chính mà không phải giả tạo từ những con điểm trên lớp.
“Đi đi con.” Bà ngoại nhìn Thuyên khích lệ.
Thuyên đứng dậy, gật đầu nhìn bà rồi chạy ra cổng rào xem đám trẻ chơi gì mà reo hò vui vẻ như vậy.
Đó là thứ mà Thuyên chưa bao giờ thấy được trong cuộc sống đã từng của cậu trên thành phố. Những đứa trẻ giẫm trên mặt đất, chạy loanh quanh dấy lên từng trận bụi. Chúng nó đứng ở bên dưới, thi nhau hướng về phía lon mà quăng dép. Khi có đứa trúng và làm ngã lon, vài đứa vây xem bên ngoài lại ồ lên thán phục. Lên tới ô để lon rồi, có đứa canh để bắt đứa nào nhằm chiếc lon của nó nhưng rồi, một cách kỳ diệu – Thuyên nghĩ vậy, có một đứa trẻ đã nhanh tay cầm chiếc dép của mình nhắm về phía lon đứng và “Leng keng”, lon ngã trước ánh mắt ngỡ ngàng của bao đứa trẻ. Ánh mắt Thuyên sáng rực, pha hồi hộp ấy lại đến từ một cô bé. Cô lao nhanh lên, cầm lại chiếc dép của mình và trở về khu đất an toàn. Màn so đấu vừa rồi khiến Thuyên òa lên trong lòng, đẹp thay cú tạt lon như vậy. Cô bé như một chiến binh thiện chiến, oanh tạt vào lòng địch những cú ném mà không phải ai cũng có thể làm tốt. Cô đã bày diễn hết mọi kỹ năng điêu luyện mình có và chiến thắng trở về trước sự hâm mộ của mọi người.
Cả Thuyên cũng thế.
Vậy là, cậu mở cửa rào rồi tiến về đám trẻ ở bên ngoài. Cậu tò mò lắm nên cậu hỏi:
“Bạn có biết bạn nữ vừa ném trúng lon là ai không?”
Đứa trẻ hơi ngạc nhiên vì cách xưng hô của Thuyên và khi nhìn cậu, nó càng bất ngờ hơn. Bởi lẽ, nước da của Thuyên trông nhỉn hơn những đứa trẻ ở đây. Chúng thích chạy lông nhông mỗi trưa nắng khiến làn da trở nên sạm hơn, đen hơn còn Thuyên thì trắng trẻo hơn.
“Mày lạ quá nhỉ, chắc con cái ai ở đâu về đúng không?” Đứa trẻ không trả lời liền câu hỏi của Thuyên mà nói vậy, sau đó nó mới tiếp:
“Nhỏ đó tên Chinh, chơi giỏi lắm. À, nói cho mày biết, nhỏ Chinh có nhiều đàn em lắm nên mày đừng chọc nó chi.”
Thuyên hơi cười, cậu lên tiếng:
“Tôi tên Thuyên, tôi mới từ thành phố về quê ở với ông bà. Nhà tôi ở đằng kia đó.”
Thuyên chỉ cho tụi nó. Đám trẻ vừa nghe thấy từ “thành phố”, đoạn bảo ban nhau.
“Kìa mày, nó từ thành phố về.”
“Chà, không biết thành phố là sao ta? Có khác gì dưới đây không?”
* * *
Rất nhiều câu hỏi vang lên giữa đám trẻ vùng quê. Trong mắt chúng là bao nỗi tò mò cùng vô vàn câu hỏi chưa được giải đáp. Đứa trẻ hồi nãy nói chuyện với Thuyên đứng ra, nó hỏi Thuyên:
“Thế mày ở thành phố về à, hay đó. Thành phố có gì không? Tao nghe cha mẹ tao hay nói lên thành phố kiếm được nhiều tiền lắm. À, thành phố có thật thế không? Quên mất, tao là Trí.”
Cứ thế Thuyên đã bị lôi cuốn vào câu hỏi của Trí. Cậu nói nó nghe cũng là nói cho những đứa xung quanh nghe.
Thành phố, trong mắt Thuyên cũng bình thường vậy thôi. Nó sầm uất, náo nhiệt, nhịp sống nhanh và con người phải chạy đua từng ngày với đồng tiền mới có thể bám trụ lâu dài nơi đây. Thành phố, nơi có rất nhiều tiếng còi xe suốt ngày, inh ỏi. Khói bụi mịt mù và nắng thì như đốt cháy làn da. Thành phố, có lẽ trong mắt những con người chưa từng đặt chân lên, nghe phong phanh đâu đó trong cuộc nói chuyện của những người xa quê, từng trải thì hào nhoáng lắm, đồ sộ lắm. Nó thôi thúc người ta muốn đến thành phố, làm ăn nơi đây để kiếm thật nhiều tiền rồi về quê mua đất, xây nhà. Chỉ đơn giản thế thôi!
“Thành phố so ở đây tiện nghi với náo nhiệt hơn thôi. Tiền kiếm được thì nhiều thật, tao nghĩ vậy nhưng chi tiêu cũng nhiều không kém. Tao hay thấy cha mẹ xem hóa đơn rồi lặng lẽ nhìn nhau thở dài.”
Thuyên bất giác đổi xưng hô theo vì sự chất phác của chúng.
“Ra là vậy.”
Tụi nó gật đầu.
Khi Thuyên nhìn lại, trò chơi cũng đã kết thúc. Cô bé tên Chinh đang ngồi nghỉ mát và đúng như Trí nói, Chinh có rất nhiều “đàn em” vây xung quanh, khi thì quạt mát, đem đồ chúng nó có, dâng lên như bảo vật nạp cho người cầm đầu vậy.
Chinh thấy Thuyên cứ nhìn mình nên nhỏ đã quay sang nói gì đó với đứa bên cạnh. Nó gật đầu rồi chạy về phía Thuyên nói:
“Chinh kêu tao gọi mày lại.”
“Được rồi.”
Thuyên đi theo đứa trẻ lại chỗ Chinh ngồi. Hai người mắt đối mắt nhìn nhau. Trong mắt Thuyên, Chinh ngạo nghễ như một chiến binh còn Chinh chỉ thấy Thuyên yếu đuối quá chừng.
Vậy là, cuộc gặp gỡ của hai người bạn thân thiết sau này đã đơn giản hình thành như vậy.