Chương 23
Thuyên từng nghĩ rằng cậu sẽ sống ở quê nhiều năm nữa nhưng dĩ nhiên mọi chuyện chỉ là tạm thời. Sẽ có lúc cậu phải về lại thành phố, tạm biệt những người bạn ở đây để tiếp tục một hành trình mới của riêng mình.
Cũng là chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi chuyện đó thật sự xảy ra, Thuyên vẫn chưa thể tin và chấp nhận được.
Để không chậm trễ tiến độ học tập của Thuyên, cậu sẽ về lại thành phố vào mùa hè lên lớp bốn.
Có những thứ đẹp đẽ chỉ tồn đọng trong ký ức mà không thể tiếp tục theo ta trên hành trình phía trước.
Ở dưới quê hơn một năm, cậu lại cảm tưởng mình hẳn đã gắn bó cùng nó nhiều năm lắm.
Cha mẹ đồng ý để Thuyên ở lại thêm một tuần dưới quê trong mùa hè và sau đó phải lên thành phố để phụ đạo thêm trước khi bắt đầu ngày học đầu tiên ở thành phố.
Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng của học kỳ, Thuyên cảm giác lạ lẫm lắm.
Cậu sắp sửa từ biệt ngôi trường gắn bó chưa lâu này để trở lại những ngày tháng bộn bề nơi xa hoa tráng lệ. Mặc dù cơ sở vật chất còn thiếu thốn và thầy cô phải tự làm những đạo cụ để phục vụ việc giảng dạy của mình nhưng Thuyên yêu thích điều đó. Trong nó là sự sáng tạo cùng chất mộc mạc và hơn hết là tình cảm của thầy cô dành cho nghề nghiệp cùng các lứa học sinh của mình.
Một tuần sắp tới sẽ chỉ dành để tạm biệt bạn bè cùng kỷ niệm nơi đây.
Thuyên sẽ nhớ lắm cái ná ông ngoại làm cho nhưng phải đặt nó lại nơi này vì có mang lên thành phố cậu cũng chẳng thể dùng được. Tuy vậy, Thuyên đã quyết định sẽ đem nó tặng lại cho Trí.
À, còn tập tranh “Khi chúng ta lớn lên” nữa. Cậu tiếc ngùn ngụt khi bản thân chưa kịp lên ý tưởng thật nhiều và xem Chinh chăm chú tạo hình và vẽ phác để hoàn thiện các bức tranh kế tiếp.
Thuyên sẽ nhớ món canh chua của bà ngoại, nhớ mỗi lúc ăn cơm trong độ chiều mưa. Nhớ những khi bà ngoại quạt mát để cậu nằm ngủ và hơn hết là những lần cậu cùng ông ra ao vườn bắt cá.
Thuyên đem cái ná đưa cho Trí, nó tò mò và hỏi lý do vì sao cậu lại đem “bảo vật” tặng cho mình dễ dàng như vậy. Nhưng Thuyên chỉ cười và nói Trí phải bảo quản cái ná thật tốt.
“Mày sắp về thành phố hả Thuyên?” Trí hỏi với giọng điệu ngờ vực.
“Ừ, chủ nhật này đây.” Thuyên trả lời.
Trí ngạc nhiên nhưng trong lòng nó hiểu rõ, Thuyên không thuộc về nơi này.
“Tao sẽ nhớ mày lắm. Giữ gìn sức khỏe nha, chúng ta mãi là bạn thân đó!” Trí vỗ vai Thuyên thật mạnh, cười thật tươi.
Thuyên gật đầu, cậu chào tạm biệt và rảo bước về nhà.
Những ngày còn lại ở dưới quê, Thuyên vẫn chưa nói gì với Chinh chuyện cậu sắp trở lại thành phố. Thuyên vẫn sẽ đến phụ Chinh vẽ tranh hoặc là hai đứa sẽ ra bờ sông ngồi chơi, nói chuyện trên trời dưới đất.
Cậu xé lịch. Hôm nay là thứ bảy.
Vậy là ngày mai, Thuyên sẽ ra bến xe rồi trở về thành phố.
Thật nhanh.
Ngày này, cậu cũng cùng Chinh ra bờ sông ngồi chơi. Gió thổi vào mát rượi.
“Nghe nói cậu sắp trở về thành phố.” Chinh bâng quơ hỏi.
Thuyên ừ một tiếng.
“Chúc cậu học tốt nhé!” Chinh nói tiếp.
“Cảm ơn.”
Chinh ừ, cô lôi ra trong túi đeo của mình tập tranh và đưa nó cho Thuyên. Theo lời Chinh yêu cầu, cậu chỉ được giở xem khi đã lên xe. Thuyên gật đầu đồng ý. Cậu nhận lấy, đây là tập tranh “Khi chúng ta lớn lên” mà hai đứa từng vẽ. Chinh bày tỏ mong muốn cậu sẽ vẽ tiếp những trang còn trống, đó có thể là cảnh đẹp cậu sẽ chứng kiến hoặc là một sự thay đổi nào đó cậu trải qua sau này.
Chỉ cần vẽ là được.
“Chúng ta nhất định gặp lại.” Thuyên chắc chắn, “Và sau đó, tôi sẽ đưa tập tranh này lại cho cậu.”
Cậu sẽ luyện vẽ vì tập tranh này có ý nghĩa rất lớn đối với hai người – nó như một minh chứng cho tình bạn đẹp tồn tại giữa cả hai vậy.
“Tôi sẽ đợi.” Chinh mỉm cười.
Lời hứa ấy như ghi khắc vào cơn gió nhẹ đang thoảng qua, lưu giữ đến nhiều năm sau này.
Chủ nhật hôm ấy, trời rất đẹp.
Bầu trời trong xanh, không mây trắng.
Ngồi trên xe, Thuyên chợt nhớ ra tập tranh ở trong ba lô. Vậy là cậu đã nhẹ nhàng lôi nó ra và lật giở từng trang một. Rất trân quý tựa như nâng niu bảo vật.
Trên chuyến xe lên thành phố vào chủ nhật hôm ấy, có một cậu bé đang rơi nước mắt mỗi khi lật giở từng trang một. Không ai biết cậu đang xem gì và vì lý do gì cậu lại khóc.
Những giọt nước mắt long lanh chảy dọc hai bên mặt và rồi nhỏ xuống, lẫn vào trong áo.
Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong hồi ức của tôi.
***
Thật nhiều năm về sau, Thuyên đã trở thành một nhiếp ảnh gia tự do. Cậu đi rất nhiều nơi, chụp lại rất nhiều tấm ảnh và cũng trải qua muôn vàn chuyện lớn nhỏ trên đời.
Cậu chưa quên lời hứa năm nào với cô bạn dưới quê thuở ấy.
Có mùa hè, Thuyên về quê nhưng cô bé kia lại không còn hiện diện nữa. Chinh cùng dì Xuân đã đi đến nơi khác vì bị quấy nhiễu bởi Trần Văn Nam quá nhiều, tệ hơn nữa khi có lần hắn say xỉn và phá phách, đổ dầu lửa xung quanh vách tường. May mắn thay khi có người đi ngang và phát hiện kịp thời. Trần Văn Nam bị giam mấy ngày mới được thả nhưng e sợ hắn lại tìm tới, dì Xuân đã dẫn Chinh đi mất. Không ai biết hai người họ đi đâu, chỉ biết là đi một nơi thật xa, không người quen biết.
Sau đó, Thuyên cũng không trở về quê nữa vì ông bà đã được đón lên thành phố ở cùng.
Cậu vẫn giữ tập tranh nhưng không biết bao giờ mới gặp lại và đưa nó cho Chinh.
Có lẽ là, lâu lắm.
Đúng là lâu thật vì thật nhiều năm về sau, Thuyên mới gặp lại Chinh khi cậu đang thực hiện bộ ảnh về con người và thiên nhiên vùng cao. Ở một nơi có điều kiện sống thiếu thốn, khó khăn như vậy nhưng tình yêu thương của mỗi con người nơi đây vẫn đong đầy qua năm tháng.
Cậu gặp lại Chinh khi cô đang tìm cảm hứng ở nơi này. Chinh thích vẽ nên nghề nghiệp của cô cũng liên quan đến vẽ. Thật ra Chinh đã thay đổi nhiều so với hồi đó lắm, khi mấy đứa nhóc dắt cậu đến và nói rằng cô Chinh đẹp lắm, bảo cậu hãy chụp cô ấy lại để hoàn thiện bộ ảnh này. Ngờ ngợ, Thuyên đi theo bọn nó và đã gặp lại Chinh nhưng hai người xa cách nhiều năm như vậy làm sao dễ dàng nhận ra nhau.
Qua tiếp xúc, nói chuyện Thuyên mới biết được đây là người bạn thuở ấu thơ luôn tồn tại trong hồi ức của mình.
Dù gắn bó không bao lâu nhưng tình bạn giữa Thuyên và Chinh hồi bé là thứ mà cậu luôn gìn giữ và nâng niu qua nhiều năm tháng.
Vẫn luôn mang theo tập tranh bên mình, Thuyên đưa nó cho Chinh.
Thật may mắn khi chúng ta lớn lên vẫn còn gặp lại nhau.
Đúng không Chinh nhỉ?