Chương 20
Trưa hôm đó, tiếng khóc thét, chửi mắng ầm ĩ cả một góc làng.
Dù trưa nắng nhưng tiếng la mắng như xé không gian xuyên vào màng nhĩ khiến mọi người không kiềm được sự tò mò. Họ đến xem và vây quanh tâm điểm phát ra tiếng rủa – cha của Chinh.
Trên tay hắn là một chai rượu làm bằng thủy tinh, người nồng nặc mùi rượu còn tóc tai thì bù xù, râu ria cũng chẳng buồn cạo. Miệng la hét những lời cay nghiệt cùng việc hâm dọa sẽ đốt nhà nếu hắn không lôi được Chinh về.
Chinh đứng nép trong một góc nhà, khuôn mặt cô đỏ bừng vì tức giận. Hai cánh tay lúc nào cũng run rẩy, bấu chặt móng vào lòng bàn tay để giữ sự bình tĩnh.
Nếu có thể, cô thật sự muốn lao ra giết chết người đàn ông này. Những năm đó, hắn cùng vợ kế chèn ép, để một đứa trẻ chỉ mới bốn năm tuổi làm hết tất cả các công việc nhà, nếu làm không được, thì đánh.
Người Chinh không lúc nào là bầm tím. Cô cũng muốn phản kháng cũng đã từng phản kháng nhưng đổi lấy là những trận đòn ngày một nặng nề hơn. Vậy là cô im lặng hứng chịu cho tới khi dì xuất hiện.
Chinh chịu ơn và dù lúc ấy chưa thể mường tượng đại khái cảm xúc nhưng cô biết rõ bản thân không dám xem dì là một gia đình.
Tiếng chửi rủa tiếp tục vang lên.
“Con Chinh, đồ bất hiếu. Mày ra đây, hôm nay tao không đánh mày mục xương thì tao không gọi là Trần Văn Nam.” Ông ta vốc một ngụm rượu cay vào miệng, có giọt rơi ra ngoài và chảy dọc từ cằm rồi lẩn vào quần áo.
Dì của Chinh hôm nay không ở nhà nên Trần Văn Nam mới dám đến gây sự. Người phụ nữ dù gầy yếu nhưng đã từng vác con dao chặt thịt heo ra rượt ông ta khắp làng vì chuyện này xảy ra không phải ngày một ngày hai. Dù Chinh không phải con ruột nhưng từ lâu, dì đã xem Chinh như đứa con chính mình sinh ra và bằng mọi giá sẽ bảo vệ tốt Chinh dù cô vẫn chưa thể buông phòng bị, mở lòng mình ra.
Đối với người không hiểu sẽ oán trách đứa bé này không hiểu chuyện, vô ơn nhưng dì lại khác. Bởi vì dì cũng đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự như vậy.
Trần Văn Nam tiếp tục nhục mạ Chinh nặng nề. Ông ta bắt đầu chửi thề, cầm đá chọi ầm ầm vào nhà dì Chinh.
Vợ Trần Văn Nam đã ra mặt. Ả bồng bế đứa con trai trên tay, lẽo đẽo tiến tới bên cạnh chồng. Khuôn mặt cay nghiệt của người đàn bà giật chồng người ta để người khác không mấy thiện cảm. Ả thì thầm gì đó vào tai hắn, thế là người đàn ông tiếp tục gông cổ lên mắng nhiếc.
Nhìn Trần Văn Nam rồi nhìn khuôn mặt đứa con trai, ai cũng xù xì ông ta đã nuôi con người khác.
Con mình không nuôi mà đi nuôi con người khác rồi tự hào nhận đó là con trai mình.
Trần Văn Nam nghe tiếng nghị luận từ đám đông, ông ta hùng hổ chửi mắng để che đậy sự nhục nhã của mình:
“Tụi bây có ngon thì ra đây nói thẳng trước mặt tao, nói sau lưng như đàn bà thế? Tiền của tao, tao nuôi ai là chuyện của tao. Con Chinh không có tao thì làm sao nó có trên đời? Nó phải nuôi tao. Mày biết chưa Chinh, mày phải nuôi tao.”
Chinh lao ra, mở cửa và cầm lấy xô nước tạt thẳng lên người Trần Văn Nam.
Cô tức đến hai mắt đỏ hoe, khóc la:
“Ông cút! Ông cút khỏi đây. Ông không phải cha tôi. Ông cút.” Đoạn cầm xô đập lên người Trần Văn Nam vài cái đau điếng.
Có người báo, dì của Chinh cũng đã vội vã chạy về nhà từ xưởng may. Bà lao ra từ đám đông, tựa như gà mẹ bảo vệ con mình trước móng vuốt của diều hâu bà cầm lấy cánh tay định đánh xuống mặt Chinh của Trần Văn Nam. Làm việc ở xưởng, tiếp xúc việc nặng lâu ngày nên sức lực của dì không phải là một kẻ bết bát bợm rượu có thể so sánh được. Trần Văn Nam bị dì hất tung ra bàn tay, ông ta nặng nề ngã xuống. Chai rượu lăn ra đất, rượu vung vẩy trên đất.
“Quân khốn nạn, mày dám phá nhà bà à? Đồ ngu, nuôi vợ thằng khác rồi đến đây đánh con ruột của mày!”
Đối với Trần Văn Nam, dì không có tí nhượng bộ nào. Phải đanh thép, phải mạnh mẽ mới khiến người này sợ.
Mà hắn làm gì biết sợ?
Dì cầm lên chiếc xô, đập vào Trần Văn Nam cho bỏ cơn tức, rồi dì vứt chiếc xô sang một bên, lớn tiếng nói vào mặt hắn:
“Mày mà còn tới đây dọa đốt nhà tao thì đừng có trách tao báo công an còng đầu mày.”
Trần Văn Nam bị nói đến đớ người, hắn chỉ trỏ nhưng mãi vẫn không thốt lên được lời nào. Người vợ kế bên đã biến mất từ lúc nào vì sợ bị vạ lây, Trần Văn Nam định quay sang mắng vợ đánh con cho hả dạ nhưng hắn không thấy được ai. Xấu hổ, Trần Văn Nam chỉ có thể đứng dậy chửi đổng rồi lững thững về nhà.
Xoay người lại, dì thấy Chinh đang run rẩy vậy là bà ôm chầm lấy cô bé, nhẹ giọng an ủi:
“Không sao, đã ổn rồi.”
Lúc ban đầu, Chinh còn dè dặt và tự ti buông thõng hai tay xuống nhưng sau đó, cảm nhận được tình yêu thương của dì dành cho mình Chinh thử nâng tay mạnh dạn ôm chặt dì và khóc thật to.
Sợ hãi chứ, cô sợ hãi bàn tay của người đàn ông kia đánh xuống. Sợ hãi hắn sẽ lôi cô về nhà, bắt cô hầu hạ cái gia đình đó như một nô lệ. Sợ hãi những thứ cô vừa cảm nhận được hóa ra chỉ là cơn mơ, cô phải tỉnh lại và nhận ra đời thực là cơn ác mộng.
Nhưng không sao cả, đã ổn rồi.
Đã ổn rồi.