Chương 19
Ở ngoài kia Trái Đất, là một thứ lớn hơn nhiều.
Nó được gọi là Vũ Trụ.
Và thật sự, sẽ tồn tại bao nhiêu Vũ Trụ chứa bao nhiêu Thiên Hà và tỉ tỉ hành tinh trong đó?
Trong tiết học của môn “Tự nhiên và Xã hội”, thầy giáo đã để các học sinh thực hành về sự vận động quay của Trái Đất, Mặt Trăng xung quanh Mặt Trời.
Thuyên thích lắm, cậu rủ Chinh cùng mình xung phong lên bục giảng để cho các bạn thấy sự vận động tự quay xung quanh trục của Trái Đất là như thế nào. Chinh là Trái Đất, Thuyên là Mặt trăng. Thuyên sẽ xoay xung quanh Chinh trong khi bản thân cô bé lại tự quay xung quanh chính mình. Cũng tương tự nếu mở rộng thêm Mặt Trời.
Sau khi thầy bảo dừng lại, cả hai đều choáng đầu và phải đỡ tạm lấy cạnh bàn mới không để bản thân ngã xuống đất.
Thuyên và Chinh trở lại chỗ ngồi, hai đứa cười vui vẻ với nhau sau khi tự mình trải nghiệm cảm giác hoa mắt, chóng mặt ấy.
Sau tiết học hôm đó, Thuyên đã suy nghĩ thật lâu về những gì được dạy trên lớp.
Thế là trong khi vẽ vào tập tranh “Khi Chúng Ta Lớn Lên” như mọi ngày, cậu đã hỏi Chinh như vậy.
“Sao?” Chinh vẫn mãi mê với ngòi bút trên tay. Cô đi những nét thật dứt khoát và liền mạch, nối những nét phác lại với nhau để tạo dáng hình trên tranh vẽ.
“Tôi từng đọc trong sách, hệ Mặt Trời của chúng ta chỉ là một trong vô vàn các hệ hành tinh khác. Và Vũ Trụ bao gộp lại những hành tinh, sao, thiên hà và nó vô cùng rộng lớn.”
Thuyên dang rộng hai cánh tay để mô tả cho Chinh biết mức độ rộng lớn của Vũ Trụ là như thế nào.
Mặc dù trong cuốn sách ấy đề cập những lí luận, quan điểm của các nhà khoa học đương thời về Vũ Trụ rất rõ ràng nhưng với một đứa trẻ chỉ mới tám tuổi, quả thực chỉ là “hoa trong gương, trăng trong nước”. Thuyên biết, trong tương lai sau này có thể cậu sẽ có cơ hội tìm hiểu về những thứ này và đọc hiểu những lí giải cậu từng đọc trong những năm còn nhỏ.
Thuyên bắt đầu kể cho Chinh nghe về những gì cậu đã đọc. Thuyên dùng ngôn từ của mình vẽ nên những mường tượng về một vũ trụ chứa vô vàn hành tinh. Chinh cảm thấy nếu vẽ một bức tranh đề cập những điều Thuyên nói thì cũng hay. Vậy là, hai đứa trẻ bắt tay vào việc xây dựng những mộng mơ về một thứ gì đó rộng lớn hơn ở bên ngoài Trái Đất.
Đêm đến, Thuyên cùng Chinh gác lại việc vẽ. Hai đứa trẻ đi ra ngoài sân, tìm một khoảng cỏ để ngồi xuống và ngắm sao trên trời.
“Chinh có rành về những vì sao trên đầu mình không?” Thuyên ngước mắt, trên bầu trời đen thăm thẳm là những ngôi sao sáng lấp lánh. Như những vũ công điêu luyện, chúng nhấp nháy, nhảy múa trên sân khấu bầu trời. Nhiều ngôi sao sáng cạnh nhau, lung linh huyền ảo như một dòng sông phản chiếu lại những ánh sáng kỳ ảo ấy.
“Không.”
Chinh tưởng, bản thân hẳn là một kẻ ngông cuồng. Ngồi trên mặt đất vậy mà có vọng tưởng sẽ ôm cả bầu trời vào trong đôi mắt.
Những ngôi sao tiếp tục nhảy múa, chúng như hòa quyện cùng bản giao hưởng trong đêm. Trên trời, dưới đất giống như không có gì chia cắt được. Những âm thanh dưới mặt đất sẽ xé mở không gian, xuyên qua vô vàn khoảng cách để vang lên những khúc ca và các ngôi sao ấy lắng nghe, rồi sẽ cùng nhau khiêu vũ.
Chúng lại nhấp nháy, sáng rực hơn hẳn khi càng chìm vào màn đêm sâu thẳm.
Hai chỗ ngồi cũng không còn ai nữa, vì sao thì thầm với nhau và có vẻ tiên tiếc. Nó như muốn rủ rê, lôi kéo hai vị khách mời duy nhất của sân khấu khiêu vũ này ở lại thêm chút nữa. Vậy là, ngôi sao ấy rớt xuống, rớt xuống mãi rồi hóa thành sao băng rơi xuống chân trời bên kia.
Đêm dài kéo đến.
Thuyên và Chinh đã về nhà ngủ tự lúc nào.
Những vì sao vẫn tiếp tục khiêu vũ trên nền trời. Mọi sự vật đều chìm vào giấc ngủ, chỉ còn màn đêm thăm thẳm là ôm trọn mặt đất vào trong lòng.
Dòng sông chảy êm đềm, qua các gò đất cao, qua các nẻo đất thấp, luồn lách qua con kênh hay cây cầu rồi đổ thẳng ra biển cả.
Dù chúng ta đi đến tận đâu, bước về phía trước mãi rồi cũng sẽ có điểm dừng cũng như mọi sông thì đổ về biển cả, con người cũng sẽ tìm được điểm dừng trong hành trình cuộc đời này.
Những vì sao qua năm này tháng nọ sẽ còn tồn tại trên bầu trời ấy nhưng ở một thời không khác chứng kiến quá khứ, tương lai hò reo nhảy múa trước khi tắt ngủm rồi đi vào đêm đen vô tận của Vũ Trụ ngoài kia.
Ngày mới lại đến, những ngôi sao nép mình vào bầu trời sau một đêm hát ca, nhảy múa, nhường chỗ cho những tia nắng trỗi dậy, đánh thức mọi người để bắt đầu nhịp sống mới.
Thuyên lại dậy sớm như bao ngày, lúc nào cậu cũng nghe tiếng đài phát thanh phát ra từ chiếc radio của ông mỗi khi đúng năm giờ.
Những con gà cũng sẽ gáy réo rắt mỗi sáng, báo hiệu ban mai.
Bà ngoại sẽ nấu mì cho Thuyên để ăn kịp buổi sáng. Cậu sẽ cùng ông đi trên con đường quen thuộc để đến trường. Xuyên qua những nhà, ánh sáng len lỏi khắp từng ngõ ngách.
“Chinh!”
Thuyên vẫy tay khi thấy Chinh đang định bước vào trường. Ngày nào cũng sẽ thế, Thuyên chào ông rồi lon ton đến cạnh cô. Hai đứa trẻ sẽ cùng nhau đến lớp, bắt đầu một ngày mới đầy năng động.