Chương 10
Hôm nay, Thuyên vẫn cứ theo Chinh ra cổng trường như mọi ngày. Cậu hí ha hí hửng kể những chuyện ở thành phố cho Chinh nghe. Miễn là ở cùng Chinh, Thuyên như biến thành một người khác. Chinh như mọi ngày, sẽ lắng nghe nhưng đáp lại Thuyên bất kỳ biểu cảm hay lời nói gì nhưng cậu không chán nản mà ngược lại tiếp tục câu chuyện của mình.
Trời dạo nay cứ mưa, màu áo mưa xen lẫn đám đông xanh đỏ tím vàng. Phụ huynh nhanh chóng rước con trở về nhà còn Thuyên và Chinh vẫn trú mưa ở chỗ bà bán hàng rong – nơi có tấm nilong che chắn. Trời mưa nên bà nghỉ, vậy nên hai đứa trẻ đã đứng tạm để mưa vơi bớt rồi đi lại cổng trường đợi ông và dì rước. Nước mưa bắn tung tóe lên người Thuyên, cậu lách mình ra nhường cho Chinh chỗ phía trong để cô bé đỡ ướt.
“Chinh nép vào trong góc cho đỡ mưa.” Thuyên nói thế.
Mưa càng lúc càng lớn, người cũng thưa thớt dần đi. Thuyên đứng một lúc lâu, cảm thấy vừa lạnh vừa mỏi. Đột nhiên, có một người đội mưa đến nhìn hai người nói:
“Nè, hai đứa cho chú hỏi cái!”
Thuyên cảnh giác nhìn người đàn ông râu ria xồm xoàm trước mặt, cậu cúi đầu không trả lời. Chinh thấy cậu như thế hơi khó hiểu nhưng cũng làm theo.
“Ơ hay, hai đứa này con cái nhà ai mà không ngoan ngoãn lễ phép gì cả. Người lớn hỏi không trả lời à?”
Hắn nói vọng lên rồi quay sang hai phía nhìn quanh. Thuyên có điều dè chừng trước hành động của hắn. Cậu đã nghe kể về những chuyện bắt cóc hay xảy ra trước cổng trường. Mặc dù không biết ý đồ người trước mắt là tốt hay xấu nhưng Thuyên e ngại những người lạ hay tiếp túc với trẻ con mặc dù không quen biết chúng.
Thuyên dang cánh tay để chắn trước mặt Chinh, trong lúc đó cậu quay người về phía sau nói nhỏ:
“Chinh, lát có gì không ổn thì chạy hô hoán gọi người lớn nhé.”
Chinh gật đầu, hai tay nắm chặt balo.
Người đàn ông thấy động tác nhỏ của hai đứa trẻ, dường như hiểu ra gì đó. Hắn cười cợt:
“Con nít bây giờ khôn thế nhỉ? Nhưng mà chú không phải người xấu gì đâu.”
Vừa nói hắn vừa đi tới, đưa tay ra hiệu bản thân vô tội.
Thuyên cũng lùi về sau, cậu nhìn hắn nói:
“Tụi con không biết gì hết, chú mà đi lại nữa tụi con la lên đó.”
Người đàn ông cười khà khà, hắn dừng bước chân. Trên gương mặt vặn vẹo những đường nét ghê rợn. Hắn nhìn Thuyên, ánh mắt sâu không lường được.
“Rồi rồi, tao chỉ hỏi đường thôi mà chúng mày đề phòng quá nhỉ?”
Nói xong hắn lao nhanh đến phía Thuyên khiến cậu không kịp đề phòng, mưa mỗi lúc dày hơn, người khác cũng ở trong nhà mà không hay biết gì chuyện ngoài đường. Thuyên vùng dậy, loạng choạng cánh tay vỗ vào người đàn ông trong khi hắn đang lôi từ túi áo miếng khăn. Thuyên hét lớn:
“Chinh, chạy đi gọi người. Nhanh lên!”
Chinh hoảng hốt theo tiếng gọi của Thuyên, cô bé nhanh chân chạy ra khỏi màn mưa. Phía sau lưng cô là tiếng la hét của người đàn ông, còn Thuyên Chinh không nghe thấy. Lòng cô hoảng lắm, cô cứ lao nhanh bất chấp mưa văng hết vào mắt, không thấy đường chạy. Chinh chợt lảo đảo nhưng rất nhanh lấy lại thăng bằng, cô lấy hết sức bình sinh của mình chạy vào nhà người dân gần đó la lớn.
“Cứu! Cứu với, có ai không?”
Hàng xóm hai bên nghe tiếng la hét ầm ĩ thì chạy ra, hỏi Chinh:
“Sao, sao thế con?”
“Dạ, dạ.. cứu cứu bạn con với. Bắt.. bắt cóc.”
Chinh thở hồng hộc, nói trong nức nở, vừa nói cô bé vừa chỉ vào hướng cổng trường.
“Ở đó, ở đó. Cứu bạn cháu với!”
Người dân nghe nói thì nhanh chóng chạy ra, người phía sau thì tiện tay cầm lấy ghế nhựa, gậy gộc theo.
“Mả cha chúng nó, dám lộng hành trước cổng trường.”
Có người nói vọng lên thế.
Chinh nhìn ra màn mưa, hình như có bóng người ẩu đả nhau, loạn thành một đoàn. Người la hét, kẻ mắng nhiếc, chửi rủa um sùm. Rồi Chinh thấy Thuyên được dìu vào, người cậu bầm tím hết cả. Thuyên đang ôm một bên má phải, nãy kháng cự nên bị đánh giờ nó sưng lên. Một cô ngồi cạnh Chinh thấy thế vội vào nhà lấy nước đá để Thuyên chườm vào cho đỡ.
“Khổ thân, may là hai con la lên chứ không thì..”
“Sao rồi, bắt được nó không?” Mấy người già hỏi đám đàn ông chạy ra khi nãy.
“Trời, không phải một mà có hai ba thằng đó. Mưa nên tụi nó không nghe thấy động tĩnh ở đây nên chỉ có một thằng lại thôi. Thử mà hai ba đứa cùng một lúc chắc mình không chạy ra kịp.” Một người nói.
Rồi mọi người cứ mãi bàn tán về đám bắt cóc. Một tên đã bị bắt và người ta đang đợi công an đến để đưa cho họ. Hai tên còn lại thì đã chạy mất khi thấy người dân ra nhà. Theo lời tên bắt cóc nói thì bọn chúng đã lảng vảng ở đây tầm tháng trước rồi, đợi lúc thích hợp mới ra tay. Mọi người nghe hắn nói thì sởn cả gai ốc vì đường dây buôn trẻ em trái phép đã lan tới thị trấn nhỏ này. Không biết sau vụ này thì còn vụ nào xảy ra nữa và không biết đứa trẻ nào sẽ là nạn nhân kế tiếp vì không phải ai cũng may mắn và ứng xử nhanh nhạy, khéo léo trước tình huống này như Thuyên và Chinh.
Chinh lo lắng ngồi cạnh Thuyên, nhìn cậu đau mặt không nói nên lời nhưng vẫn cười an ủi cô bé khiến Chinh càng áy náy.
“Thuyên, có lẽ ông không nên chơi cùng tôi. Như mẹ tôi nói, tôi là một đứa trẻ xui xẻo ai tiếp xúc cùng cũng sẽ bị vạ lây.”
Thuyên nhìn Chinh, không cho là đúng trả lời:
“Không, người ta không có quyền phán xét số phận của ai cả. Số phận của mình là do mình định đoạt, nắm trong tay. Tôi đã nghe cha mình luôn nói như thế Chinh ạ!”