Chương 17: Bóng đèn(2)
- Trang Chủ
- Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em - Diện Bao Hữu Độc
- Chương 17: Bóng đèn(2)
Mà Tiết Bùi đứng một mình ở trên nền tuyết trắng, thời gian như dừng lại.
Người phát hiện ra Tiết Bùi là Lý Trú, hắn nâng nâng gọng kính, buông bàn tay đang vờn quanh sau lưng Chu Y Y, trong mắt hiện lên một bất ngờ: “Y Y, hình như tớ nhìn thấy Tiết Bùi.”
Nhíu mày, theo bản năng Chu Y Y xoay người sang.
Trong nháy mắt cùng Tiết bùi 4 mắt nhìn nhau, có bông tuyết động ở bên vai cổ, trái tim có chút run lên không rõ nguyên nhân, giống như tiếng đàn dương cầm đột nhiên vang lên một trọng âm, rồi đột ngột im bặt, chỉ còn xót lại âm thanh hỗn loạn.
Nhưng rất nhanh, cảm xúc bất ngờ đến kia liền biến mất, cơ bản là cô 2 ngày nay đã lên kế hoạch nói cho Tiết Bùi, hiện tại xem ra, chẳng qua là nói trước kết quả mà thôi.
Chu Y Y với Lý Trú đi về phía Tiết Bùi, mà Tiết Bùi trong gió tuyết lại đốt một điếu thuốc, ngọn lửa nháy mắt vụt ra, hiện ra một dáng người anh tuấn nhưng mặt lại vô cùng yếu ớt, bật lửa chuyển động trong không gian, giống như một loại nhàm chán, Hư Trường thanh thế* để che giấu.
(* Hư trường thanh thế: Phô bày một lực lượng một cách rầm rộ, nhưng thực chất bên trong thì trống rỗng)
Khi đứng trước mặt Chu Y Y, sắc mặt Tiết Bùi đã nhanh chóng trở lại bình thường, mê mang hoảng loạn ở trên mặt vừa rồi đã bị huỷ diệt, không để lại bất kể dấu vết gì.
Đến gần, Chu Y Y mới nhìn thấy Tiết Bùi tay bị lạnh cóng đến mức đỏ bừng.
“Cậu đến lâu chưa?”
Trong miệng Tiết Bùi còn ngậm thuốc lá, thổi ra một hơi khói, mơ hồ nói: “Mới được một lúc.”
Không chờ Chu Y Y nói ra câu tiếp theo, anh lại nói: “Gọi điện thoại cho cậu, mà cậu không bắt máy.”
Không phải là ngữ khí oán trách, mà là một câu trần thuật, ngay lúc này, càng giản dị khiêm tốn, càng dễ làm làm cho người khác cảm thấy áy náy.
Chu Y Y lấy di động ra, lúc này mới nhìn thấy màn hình tràn ngập thông báo, một dãy dài thông báo chưa xem trên điện thoại, lúc đó, cô thật sự không nhận được những thông báo này.
Lý Trú gãi gãi đầu, giúp cô giải thích: “Vừa rồi bên ngoài âm thanh pháo hoa quá lớn, Y Y chắc là không nghe được tiếng. Ngại quá, để cậu đợi lâu như vậy, nếu không cậu vào nhà ngồi đi, đi lên uống chút gì đó nóng cho thân thể bớt lạnh.”
Lời nói quen thuộc của hắn làm Tiết Bùi cong khoé miệng, chỉ là nụ cười thật lạnh, ánh mắt tiết Bùi trên người Chu Y Y một hồi lâu, cuối cùng gật gật đầu: “Ừ, để tớ hút xong điếu thuốc này thì đi lên.”
Lý Trú: “được, chúng tớ vào nhà trước, hôm nay quá lạnh rồi, chắc phải âm mấy độ, tớ sợ Chu Y Y đứng thêm lát nữa sẽ bị cảm lạnh.”
Chu Y Y ánh mắt nhìn vào thuốc lá được kẹp giữa hai ngón tay của Tiết Bùi, không nói gì, Lý Trú đã dắt tay cô chạy lên lầu, dọc đường đi hai người còn cùng nhau tán ngẫu về pháo hoa hôm nay đẹp đến nhường nào.
Tiết Bùi nhìn bóng dáng bọn họ, từ môi chậm rãi thở ra một vòng khói.
Không biết tại sao vào giờ phút này, anh lại nhớ tới thật lâu về trước, Chu Y Y từng nói Lí Trú có một ưu điểm, đó chính là không hút thuốc lá.
Tiết Bùi là hút xong điếu thuốc kia mới lên lầu.
Cửa khoá, là Lý Trú mở cửa cho anh.
Anh mới vừa đi vào cửa, Lý Trú liền chỉ vào sô pha, cười nói nhiệt tình với Tiết Bùi: “Vào cứ tự nhiên ngồi nhé, đừng ngại, để tớ rót cho cậu li nước ấm.”
Nói xong, xoay người vào phòng bếp, dáng vẻ đối với bố cục phòng ở rất quen thuộc.
So với anh còn quen thuộc hơn.
Tiết Bùi nhận lấy li nước từ tay Lí Trú, nước nóng vừa, nhưng cầm trên tay, Tiết Bùi lại cảm thấy so với bên ngoài còn lạnh hơn vài phần, chắc là do ảnh hưởng của tâm lí.
Hắn cúi đầu nhìn đồ hoạ truyện tranh trên cái cốc cách đó không xa, là một con mèo đang chơi bóng, anh nhớ rõ cái li này là do anh và Chu Y Y ngày trước mua ở chợ, anh cũng có một con khác trên cái cốc đang để ở nhà, là một con chó Shiba thè lưỡi, lúc ấy Chu Y Y còn chê cười nói, con chó ngốc này nhìn rất giống anh.
Tiết Bùi lâm vào trầm tư.
Chu Y Y thay xong quần áo từ trong phòng đi ra, Lý Trú với Tiết Bùi đang ngồi ở trên sô pha xem trận bóng rổ ở trên đài truyền hình nào đó, mới vừa mở màn, Lý Trú xem vô cùng chăm chú, cảm xúc hưng phấn, chỉ có Tiết Bùi quay đầu lại nhìn cô một cái.
Trên ánh mắt không rõ có ý vị gì, Chu Y Y thuận miệng hỏi: “Cậu ăn cơm tối chưa?”
Tiết Bùi lắc đầu.
Thực tế, cả một đêm này anh chưa ăn bất cứ thứ gì vào bụng.
“Cậu chưa ăn cơm hả? Chắc chờ đã lâu ở bên ngoài rồi,” Lý Trú từ trên sô pha đứng lên, nghiễm nhiên là tư thế của gia chủ, “Tớ nhớ là trong tủ lạnh còn một gái há cảo đông lạnh, không thì để tớ đi nấu cho cậu một ít nhé?”
Chu Y Y còn chưa kịp cản lại, Lý Trú đã đứng lên đến bếp từ tủ lạnh lấy ra một gói sủi cảo đông lạnh, vừa đi vừa nói chuyện: “Rất nhanh thôi, chờ tớ vài phút, các cậu cứ nói chuyện một lát đi”
Đêm nay Lý Trú hình như nhiệt tình quá mức, Chu Y Y liền cảm thấy có chút không nghĩ tới, cô nghĩ, người đi vào bếp nên là cô, như vậy để tránh ngồi một chỗ cùng Tiết Bùi.
Lý Trú đi rồi, phòng khách một lần nữa trở nên an tĩnh lại, chỉ còn lại thanh âm kích động gần rú của người bình luận trận bóng rổ, làm cho không khí càng trở nên quỷ dị.
Đôi mắt Tiết Bùi tuy nhìn chằm chằm màn hình ti vi, nhưng anh biết lực chú ý của anh không nằm màn hình.
Chu Y Y ngồi ở sô pha phía bên phải, chỉ cách tiết bùi một khoảng, gần như vậy, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm trên người anh, hơi thở lạnh lẽo của tuyết.
“Chúc mừng cậu nhé.” Anh đột ngột mở miệng, thanh âm trầm thấp ở trong phòng vang lên, thanh âm khàn khàn vang lên như micro đời cũ, “Rất xứng đôi.”
Chu Y Y ngẩn người, phản ứng lại là lời nói cảm ơn.
“Chuyện khi nào vậy,” Tiết Bùi cười cười, “tại sao phải giấu tớ.”
Chu Y Y cầm lấy điều khiển từ xa, bật tiếng Ti vi lớn một ít: “Vốn dĩ định hai ngày nữa nói cho cậu biết, tiện mời cậu cùng Chu Thiến một bữa cơm, chỉ là gần đây bận quá chưa kịp nói với cậu.”
“Bận?”
Tiết Bùi cười nhạt tự giễu, anh chắc hẳn đang lý giải từ “Bận” từ miệng Chu Y Y nói có nghĩa gì.
Chu Y Y không đáp lại, tiện tay lấy quả táo ở ngay trên bàn, bắt đầu gọt vỏ, động tác lặp lại làm nàng quên đi thời gian.
Hai người đều trầm mặc một lúc, Trên TV bắt đầu chiếu quảng cáo, trong phòng bếp truyền đến âm thanh bếp gas với bật lửa, Chu Y Y đang muốn đi vào phòng bếp nhìn thử lại nghe được Tiết Bùi hỏi: “Là do gần đây bị Dì thúc giục quá sao, cho nên cậu mới ——”
“Không phải.” Chu Y Y nhìn thoáng qua phòng bếp, “Chính do tớ quyết định, mẹ tớ vẫn chưa biết chuyện này.”
Tiết Bùi lúc này không còn lời nào để nói.
Anh sở hữu khả năng suy đoán, nhưng tình huống câu truyện thật sự này lại là điều anh bài trừ ngay đầu tiên.
Dù vậy, anh vẫn như cũ không thể tin được, Chu Y Y sẽ đồng ý ở bên một người khác.
Tại vì trong một thời gian ngắn như vậy, để cô tiếp nhận một người khác tiến vào cuộc sống của mình.
Đôi mắt tuy nhìn trước TV trước mặt, nhưng trong đầu xuất hiện lại là một màn ôm hôn trong tuyết lúc nãy của bọn họ, bên tay phải Tiết Bùi, còn để một chiếc khăn quàng cổ màu xanh đen của Lí Trú tháo xuống, ánh sáng khoé mắt anh mới vừa nhìn đến thì lền thu hồi tầm mắt, như là một phản xạ có điều kiện.
Anh còn tưởng rằng…… Đây là món quà năm mới của anh.
Đồng hồ trên tường đã chỉ đến 1h sáng, Tiết Bùi đưa cho cô hộp quà màu lam nhạt, đồng thời nói: “Năm mới vui vẻ, Y Y.”
Hai chữ sau anh nói thật nhẹ nhàng.
Chu Y Y mơ hồ tiếp nhận món quà, lập tức nói lời cảm ơn.
Mỗi năm bọn họ đều sẽ tặng nhau quà năm mới, Tiết Bùi cho rằng năm nay cũng không khác.
Anh đang chờ đợi quà của Chu Y Y, nhưng nhìn thần sắc càng ngày càng xấu hổ của Chu Y Y, anh dường như đã nhận ra được điều gì đó.
Chu Y Y tạm dừng vài giây sau đó nói: “Quà cho cậu, tớ quên chuẩn bị rồi, không thì để lần sau tớ đưa cho cậu nhé?”
Quên trả lời điện thoại, quên tin nhắn, quên ngày Chí Đông, quên chuẩn bị cho anh quà năm mới, từ khi Lý Trú xuất hiện, cô giống như triệt triệt để để quên mất anh.
Tiết Bùi không nhận ra được cảm xúc khác thường đang dấy lên trong lòng là gì, chỉ cảm thấy Chu Y Y làm cho anh chú ý, hiện tại anh không còn phải là người được quan tâm nhất, tựa như khi còn nhỏ Chu Y Y đi trại hè kết thêm bạn mới, không còn giống như trước mỗi ngày đều đi theo phía sau anh, cùng nhau học tập, một đoạn thời gian đó, hắn cũng chịu sự lạnh nhạt như bây giờ.
Tiết Bùi từ trên sô pha đứng lên, trong nhà tối tăm ánh đèn chiếu đến hắn ngũ quan càng vì lập thể, giống như phòng tối một tôn điêu khắc, hắn cằm tuyến căng thẳng, cả khuôn mặt không có gì cảm xúc.
Tiết Bùi từ trên sô pha đứng dậy.
Túm lấy áo khoác trên sô pha, anh lãnh đạm mà để lại một câu: “Tớ đi đây, bảo cậu ấy không cần làm nữa.”
Lý Trú bưng một nồi mới vừa nấu tốt sủi cảo đi ra phòng bếp khi, trong phòng khách chỉ còn Chu Y Y một người.
Khi Lí Trú bưng một nồi sủi cảo từ phòng bếp đi ra, trong phòng chỉ còn lại Chu Y Y.
Sủi cảo đặt ở đệm ở trên bàn, lộc cộc lộc cộc toát ra hơi nóng, trong nhà cũng trở nên ấm áp hơn.
Lý Trú nhìn quanh bốn phía, nghi hoặc hỏi: “Tiết Bùi đâu, tại sao không thấy cậu ấy đâu nữa?”
Chu Y Y nhàn nhạt mà nói: “cậu ấy vừa mới trở về rồi.”
“sao không ăn xong hẵng đi, anh còn nấu nhiều như vậy, lãng phí quá.”
Chu Y Y biết Lý Trú là người Tiết Kiệm, liền nói: “Không sao hết, ăn thừa thì bữa sáng ngày mai em sẽ ăn tiếp, sẽ không lãng phí.”
Ăn xong sủi cảo đã là nửa giờ sau, Chu Y Y mắt nhìn đồng hồ trên tường, ý nói thời gian đã quá muộn, muốn Lý Trú về nghỉ ngơi sớm một chút, Lý Trú quả thật cố ý rời đi, hắn ở phương diện này từ trước đến nay đều rất có chừng mực.
Nhưng mà, trước khi đi hắn bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt bàn họp quà được đóng gói tinh sảo, ánh mắt chần chờ một lát, hỏi: “Đây là Tiết Bùi đưa?”
“Ừ.”
“Cậu ấy đêm nay đến đây, chính là vì đưa cho em quà năm mới à.”
Chu Y Y gật gật đầu.
“Thứ này thoạt nhìn không hề rẻ,” Lý Trú trong mắt có sự hâm mộ, bỗng nhiên nhớ tới lần trước họp lớp có tin tức:”Nghe nói Tiết Bùi mới vừa tốt nghiệp liền thành lập một công ty trò chơi, có phải kiếm tiền rất tốt không, bạn học của chúng ta, Tiết Bùi cũng là người có tiền đồ nhất, chẳng qua, bằng cấp của cậu ấy bây giờ, chúng ta không thể so được.”. truyen bac chien
“Vấn đề này, tớ cũng không rõ lắm.”
Chu Y Y không muốn thảo luận về câu chuyện của Tiết Bùi quá nhiều.
“Cậu không mở ra nhìn thử sao?” Lý Trú nhìn hộp quà màu xanh lam kia.
Chu Y Y nghĩ một lúc, chẳng qua giờ mở ra cũng không sao, cô mở ra hộp quà tinh sảo, hộp quà là đôi bông tai cùng với một cái vòng cổ, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ của chúng.
Lí Trú nhớ tới mấy ngày trước đây Lễ giáng sinh mình chỉ tặng cho Chu Y Y cặp nhẫn 520 mua ở trên Tao Bao.
Trên mặt hắn tức khắc có chút không chịu được.
“Tiết Bùi cậu ấy mỗi năm đều tặng quà trân trân quý….như vậy sao?” Lý Trú nắm lấy tay cô vuốt ve trong lòng bàn tay, lời nói mang theo ý vị áy náy thanh âm thấp hơn mấy độ, “Quá đối lập, quà giáng sinh anh tặng em có phải hơi khó coi hay không, nhưng mà chờ anh kiếm được tiền, lần sau nhất định sẽ đưa quà tốt hơn cho em, sẽ không làm em ấm ức.”
Đây là lần đầu tiên Lý Trú lộ ra một mặt biểu cảm như vậy, một lát sau, Chu Y Y nắm lấy tay hắn, nhìn vào cặp nhẫn đang đeo trên tay bọn họ, nói:” em không cảm thấy ấm ức, giá trị món quà không nằm ở giá cả của nó, với em mà nói, chiếc nhẫn này có ý nghĩa trân quý hơn.
Bởi nó không chỉ có ý nghĩa một tình cảm mới ra đời, mà còn là tương lai mới, cuộc sống mới.
Đêm đó, Chu Y Y cùng Lý Trú đã phát một tin ở trên vòng bạn bè, ảnh chụp hai người mười ngón nắm chặt, trên tay là cặp nhẫn tình lữ có thể thấy được.
Lý Trú còn viết một dòng ngọt đến rụng răng: 【 Chuyện xưa cùng cô ấy, muốn nói bắt đầu từ mười năm trước. 】
Ngày hôm sau tỉnh lại, Chu Y Y đã bị các bạn học spam tin nhắn, trên diễn đàn có mấy trăm tin nhắn chưa được đọc, bạn học ngày trước vừa trêu Lí Trú vừa kêu hắn phát bao lì xì, làm mọi người vui lây không khí năm mới.
Mà cái “Quan tuyên” trên vòng bằng hữu kia cũng vô cùng náo nhiệt, ở trên đó bao nhiêu tin nhắn, Chu Y Y nhìn một chút liền thấy được chân dung của Tiết Bùi.
Anh cũng bình luận một câu: 【 khá tốt. 】
P/s: Lần đầu tập tành Edit có chỗ nào sai xót mong mn bỏ qua. Hiện tại mình cũng khá bận nên không thể làm thường xuyên, nên mn thông cảm nhé. Mình cảm ơn.