Chương 3: Ưu Nhã
*[đình viện: Sân trong]
Toàn bộ đình viện như tràn ngập trong không khí lãng mạn.
Lúc này, cô đã thành công tránh được cảnh vệ, đi đến vườn hoa tường vi trong hoa viên ở sân sau của căn biệt thự.
Chỉ cần cô băng qua vườn hoa tường vi, trèo ra khỏi hàng rào này là có thể ra ngoài!
Bây giờ đã là tháng 11, vốn không có hoa tường vi, có điều ông lão kia nhàn rỗi không có việc gì làm, ông thích nhất là hoa lá, cây cỏ, nên dù có nghịch mùa đi nữa thì ông cũng sẽ cử người đi trồng hoa tường vi hàng ngày, phải nói rằng ngoại trừ cây hoa anh đào bên ngoài phòng cô không cho động vào thì những thứ còn lại đều đẹp như tiên cảnh.
Ngự Cảnh Nhạc đã băng qua rừng hoa tường vi, chân của cô cũng tìm được một điểm tựa nhẹ nhàng, thân thủ của cô giống như một con mèo nhanh nhẹn, vượt qua hàng rào và tiếp đất mặt đất một cách an toàn.
Cô ấy vỗ vỗ tay, tỏ vẻ thoải mái.
Còn về cái người do lão gia phái tới chăm sóc vườn thì cô cũng không rõ lắm, sao mà họ nghĩ ra cô sẽ chạy bằng đường này được.
Sau khi nở một nụ cười mê sảng chết người, bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm. Nụ cười trên mặt cứng đờ lại, cô vặn vẹo cổ liền nhìn thấy một điểm sáng đỏ lập lòe của máy giám sát.
Quả nhiên..
Chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ đen lấy ra một bộ đàm và nói: “Đã tìm thấy tiểu thư, đúng như lời thiếu gia Thiên Sóc Nhất nói, cô ấy đã đi ra từ hướng này!”
Lúc này nụ cười của Ngự Cảnh Nhạc đã đông cứng hoàn toàn..
Sau đó cô nhìn xung quanh, nhìn quanh bốn phía, một, hai, ba.. năm, sáu.. chín, mười, mười lăm!
Đây chỉ là một con hẻm nhỏ nhưng lại có tới mười lăm người vây quanh đây, xem ra.. lần này lão gia thật sự ra tay tàn nhẫn với cô rồi.
Bắt cô trở về.
Đôi mắt cô đã nhíu lại, đừng có mơ, nếu muốn cô tham gia bữa tiệc sinh nhật của đại ma vương kia, trừ phi bắt được cô rồi hẵng nói!
Ngự Cảnh Nhạc là người có kinh nghiệm, ba năm trước để trốn khỏi bữa tiệc sinh nhật của Thiên Sóc Nhất cô đã đặc biệt chi rất nhiều tiền để mời nhà vô địch Karate thế giới đến để dạy cô đánh nhau. Năm thứ nhất, lão gia phái năm người đến đón cô, năm người đó đều là một trong những người xuất sắc nhất sau khi sàng lọc gắt gao mới được ở lại bên cạnh ông. Cô mới bắt đầu học nên chưa thể kháng cự, thế là bị bắt đến bữa tiệc sinh nhật.
Năm thứ hai, lão gia đã biết được mưu kế của cô nên đã cử mười người đến truy bắt và ngăn cản cô bỏ trốn, mặc dù cô đã làm cho một con đường đẫm máu. Sau đó hai chiếc xe Rolls-Royce đã xuất hiện ngay trước mặt, lão gia đích thân bước từ trên xe xuống.
Năm thứ ba.. đừng nhắc đến nó.
Nếu không phải vì dậy muộn thì cô cũng không bị bọn họ bắt được dễ dàng như vậy rồi!
Ngự Cảnh Nhạc nắm chặt bàn tay nhỏ với vẻ mặt kháng cự kiên cường, cho dù năm nay có như thế nào thì cô cũng phải tránh cái ngày này cho bằng được, ba năm nay cũng không phải cô không học được gì, mặc dù là quán quân Karate, vô địch Sanda hay là one one gì đi nữa, thì cái gì nên học cô cũng đã học hết rồi.
Đối mặt với mười lăm người này cô không hề yếu thế, cởi bỏ chiếc khăn choàng nhỏ như tuyết trên người đặt gần với chiếc balo nhỏ, chuẩn bị tư thế chuẩn bị chào đón đám người kia.
“Tiểu thư! Xin đừng làm chúng tôi phải khó xử!” Người đàn ông đứng đầu cung kính nói, đương nhiên hắn không muốn động thủ với cô gái nhỏ trước mặt, mặc dù hắn biết rõ ba năm trước tiểu thư cũng dốc sức liều mạng luyện tập thân thủ, vì thế cô cũng không còn tầm thường nhưng trước, nhưng trong mắt hắn tiểu thư vẫn là tiểu thư..
“Hửm?” Ngự Cảnh Nhạc để hai tay xuống, khoanh tay trước ngực, nở nụ cười quyến rũ nhìn người đàn ông trước mặt: “Không làm các anh khó xử cũng dễ thôi!”
Mười lăm người đều giật mình nghiêm túc nhìn về phía Ngự Cảnh Nhạc.
Chỉ nhìn thấy hai cánh hoa hồng đang nắm hờ: “Chú ý, nghiêm! Đằng sau quay! Đi thong thả.. Không tiễn!”
Đôi môi khép lại khóe miệng nở lên một nụ cười mê người.