Chương 10: Tự Do
Cô ao ước được tự do như bao bạn bè của cô, nhưng vì thân phận khác người nên cho dù là đi học hay tụ tập, luôn luôn có 1 đám người vây quanh bảo vệ cô nên cô không thể nào kết bạn được, ngay cả những người cô xem là bạn khi nhỏ, thật ra bọn họ cũng là ác chủ bài do cha mẹ họ cài vào chỉ để xác lập quan hệ với gia đình cô.
Cuộc sống như vậy cô đã trải qua 16 năm trời, cô cũng không muốn..
Thật ra sâu trong lòng cô biết ông nội vì muốn tốt cho cô, lo lắng cho cô, nên mới không cho cô biết trước về việc xác lập hôn ước này, lại còn còn đuổi cô ra ngoài, để cô bồi dường tình cảm với Thiên Sóc Nhất. Trái tim con người cũng đều là thịt, tất cả những chuyện này cô đều hiểu rõ. Có điều, cô muốn tìm được một phần tình cảm thuộc về bản thân mà không phải bị động như thế.
Từ nhỏ cô đã quá nghe lời, quá ngoan ngoãn, cô không hề đấu tranh vì vận mệnh của mình dù chỉ một lần.
Thế nhưng, lúc này đây, cô muốn phản kháng, cô muốn sống cuộc sống của chính mình, nếu cứ để ông nội phải bảo vệ thì cô sẽ không bao giờ trưởng thành, cô muốn tự mình trải nghiệm đủ cay đắng ngọt bùi ngọt của cuộc đời, muốn làm cho cả đời này không còn gì hối tiếc.
Bỗng nhiên, cô đưa ra quyết định, thoáng cái tự dưng đã thông suốt mọi thứ, trái tim lúc trước giống như có tảng đá đè nặng lên, chỉ cần thở thôi cũng thấy áp lực rồi. Sau khi suy nghĩ thông suốt cẩn thận, con đường trước mắt thoáng cái đã sáng sủa hắn lên, bản thân cảm thấy thoải mái vui vẻ ngay lập tức, tâm tình vui vẻ tràn ngập trong lời nói, bắt đầu không ngừng nhảy nhót ở trên giường lớn.
Mãi đến tận đêm khuya, nội tâm mới bình tĩnh trở lại, mới ý thức được mình còn có việc nghiêm túc cần phải làm.
Nếu quyết định phải ra đi, đương nhiên không thể chậm trễ được.
Dựa theo tính cách của ông nội, cùng lắm thì tối nay cô cần phải an phận 1 chút, ngày hôm sau trực tiếp đưa cô qua đến nhà của Thiên Sóc Nhất. Đương nhiên, cô chắc chắn sẽ không thỏa hiệp bất cứ điều gì, nói đi là đi. Ngự Cảnh Nhạc xoay người 1 cái nhảy lên trên giường, đồ đạc cũng không mang theo quá nhiều, bỏ trốn cần phải ưu tiên về tốc độ chứ, nhưng vừa nghĩ đến hệ thống giám sát trong nhà thì cô cũng phải run lên, mấy ngày trước cô vừa đập cửa phòng làm vỡ cửa sổ rơi xuống đất, bây giờ tất cả đều đã được thay bằng kính chống đạn.. cô không thể nào lơ là, tất cả đồ đạc đều được chuẩn bị xong, đơn giản chỉ có 1 cái ba lô, nếu đêm nay đi ra ngoài, chỉ có 1 nơi duy nhất có thể đi.
“Cái gì! Em muốn đến nhà chị?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia rất lớn, Ngự Cảnh Nhạc phải đưa điện thoại ra xa lỗ tai một chút, chắc chắn bên kia ngừng lại, cô mới cẩn thận đặt điện thoại áp sát lỗ tai.
“Ây da, Hàn Vi Y, chị cũng không cần to tiếng như vậy chứ, lỡ như em bị phát hiện phải làm sao!”
“Chị nghĩ em nên bị phát hiện thì tốt hơn!”
“Chị cũng không cần quá đáng như vậy chứ! Chúng ta không phải là chị em tốt hay sao, chị không nhớ những lần chúng ta chơi đùa cùng nhau hay sao..”
“…”
“Có được không Vi Y, em chỉ muốn sống cuộc sống của mình thôi, em muốn một lần được quyết định cuộc sống của mình, làm ơn, giúp em đi mà..”
Đầu dây bên kia do dự một hồi lâu, sau đó mới nghe được một chữ: “Ừ” thản nhiên.
Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, việc đầu tiên Ngự Cảnh Nhạc làm là xé đường dây chuyển bên ngoài phòng ngủ ra, sau đó cầm điện thoại chuyển vào trong phòng, bắt đầu ngũ mã phanh thây, cô vỗ vỗ tay, nếu tính không sai thì đầu tiên nên ném balo từ cửa sổ xuống trước.
Cô nhìn trái phải hồi lâu, xác định xung quanh không có người, lúc này mới lặng lẽ ném ba lô xuống, cũng hên ở dưới là đất đai, trong ba lô của cô chứa những đồ mềm mại nên cũng không phát ra âm thành.
Cô nhẹ nhàng thở một hơi, sau đó làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, đi ra từ trong phòng, sau đó đi về phía hành lang, hầu hết mọi thứ đều giống như ngày thường.
Nhưng đến khi cô chuẩn bị ra khỏi cửa lớn, một giọng nói nghiêm khắc rõ ràng bất thình lình ở phía sau: “Trễ như thế rồi tính đi đâu?”
Là ông nội!
Trái tim cô nhảy tưng tưng liên hồi, sau đó tự nhiên quay đầu nhìn về phía ông nội có chút nghiêm khắc.
“Sóc.. Sóc Nhất vừa kêu cháu ra ngoài, anh ấy sẽ tới đón cháu..” Ngự Cảnh Nhạc lắc lắc cái điện thoại trong tay, trong lòng có chút chột dạ nói.
Từ trước tới giờ cô cũng chưa bao giờ dám nói dối ông nội, đây cũng là lần đầu, trong lòng cô lo sợ bất an nhưng vẫn có thể nói dối thành công. Bởi vì, một giờ trước, Thiên Sóc Nhất đã gửi cho cô một tin nhắn, cùng lắm cũng không nói phải để cô ra ngoài trước mà chỉ nói là sẽ đến đón cô sớm thôi.
Ngự Cảnh Thừa Vận cũng chưa bao giờ nghĩ cháu gái sẽ nói dối mình, hơn nữa Thiên Sóc Nhất cũng chưa chắc đoán được, lời của tên tiểu tử kia nói ra ông cũng có thể tin, thản nhiên nói: “Mang theo mấy người ra cửa cùng đi, dù gì trời cũng tối rồi, đừng tưởng vẫn ở trong sân nhà mình thì ông sẽ yên tâm.”
“Vâng.. vâng, cháu biết rồi, ông nội vào trong nhà nghỉ ngơi đi.”
“Haizz.. Nha đầu, ông nội cũng vì muốn tốt cho cháu..” Ngự Cảnh Thừa Vận chỉ thở dài, sau đó xoay người rời đi.
[Ông nội, cháu biết ông vì tốt cho cháu, nhưng.. cháu cần chính là tự do. Cháu muốn tạo ra bầu trời của riêng mình.]
Không biết mất bao lâu, cô mới tìm được ba lô của mình, sau đó tìm được lối đi quen thuộc của cô ở sau cái ba lô, bây giờ trời cũng tối, cảnh vệ cũng ít hơn ban ngày phân nửa, tránh được camera giám sát, cô dễ dàng nhảy ra bên ngoài. Sau đó, vung tay ném điện thoại di động vượt qua bức tường màu đỏ, yên tĩnh nằm trong bụi hoa tường vi.
Hít thở không khí bên ngoài, đôi mắt cô nhíu lại hưởng thụ.
Cô.. tương lai của Ngự Cảnh Nhạc, phải do chính cô sáng tạo ra.