Chương 8: Ấn ký trên cổ tay
Sơ Tình dùng tay muốn bôi đi ấn ký thì Yên Cảnh liền lên tiếng “Nàng đừng phí công vô ích chỉ tổn tự làm hại bản thân mình thôi, một khi ấn ký của hồ tộc xuất hiện trên cơ thể của người khác thì không cách nào có thể xóa đi được hết, khế ước này người thường không thể nào nhìn thấy được hết, nó sẽ hiện lên cho nàng nhìn thấy từng chút một đến khi đủ hình dạng thì là ngày ta đến đón dâu, nàng chỉ có thể gả cho ta mà thôi.”
Sơ Tình nghe vậy liền phản ứng lại đẩy Yên Cảnh ra xa mình rồi lên tiếng “Anh điên à, cái này tính là ép hôn con nhà người ta rồi còn gì, thời buổi này mà ép hôn thì tôi có quyền kiện anh ra tòa đấy.”
Yên Cảnh nghe vậy thì cười nhạt rồi áp sát lại gần Sơ Tình rồi lên tiếng đáp “Vậy ta sẽ làm cho nàng yêu ta đến lúc đó nàng sẽ cam tâm tình nguyện gả cho ta phải không?”
Sơ Tình kiên quyết lên tiếng đáp lại “Không…đời này tôi muốn yêu ai cả cũng không muốn kết hôn với ai cả.”
Yên Cảnh nghe vậy cũng không nổi giận mà chỉ cong môi lên mỉm cười rồi lên tiếng “Vậy chúng ta cá cược nhé, xem ta có thể làm cho nàng đem lòng yêu ta không?”
Sơ Tình hừ mũi “Được, nếu như tôi đem lòng yêu anh thì cứ như lời tiên tri là tôi sẽ chết trẻ đi.”
Yên Cảnh nhìn Sơ Tình bằng ánh mắt dịu dàng rồi đáp “Chỉ cần nàng yêu ta thì ta cam đoan cả đời này của nàng sẽ bình an mà trôi qua.”
Lúc Sơ Tình thức dậy thì trời đã sáng hẳn rồi, cô đưa tay đỡ trán cảm thấy đầu óc hơi quay cuồng một chút, cô nghĩ là hôm qua mình lên núi quá mệt nên ngủ dậy trễ lúc cô đưa tay lên vỗ trán thì đột nhiên phát hiện ra trên cổ tay có một ấn ký hình hai cái lỗ tai hồ ly màu đỏ.
Do trong mộng cảnh Sơ Tình đã nhìn thấy trọn vẹn hình dạng của ấn ký nên có thể nhận ra hai cái lỗ tai này là lỗ tai hồ ly giống với ấn ký.
Sơ Tình cảm thấy tim mình như đang rơi đâu đó ở rãnh Mariana vậy, cô mở to mắt kinh ngạc đưa cổ tay lên xem thật kỹ rồi tim đánh bộp một cái với vẻ mặt hoang mang thầm nghĩ [Trời ơi, cái quái gì vậy nè, chẳng lẽ giấc mơ đêm qua là thật sao? Chẳng lẽ đã bắt đầu hiện hình rồi sao? Không đâu…không thể nào như vậy được.]
Sơ Tình bật dậy chạy vội vào phòng tắm lấy xà phòng đổ lên cổ tay cố gắng chà sát để xóa đi hình đôi tai hồ ly màu đỏ nhưng chẳng có tác dụng gì hết.
Phi Nhiên ra ngoài lấy điểm tâm sáng về phòng cho Sơ Tình thấy cô điên cuồng chà cổ tay thì liền bước đến ngăn cản “Cậu làm cái gì vậy hả Sơ Tình?”
Sơ Tình hoang mang đưa cổ tay đến trước mặt của Phi Nhiên rồi lên tiếng “Cậu có nhìn thấy hình hai cái lỗ tai màu đỏ trên cổ tay mình không hả Phi Nhiên?”
Phi Nhiên nhìn chăm chăm vào cổ tay của Sơ Tình bày ra vẻ mặt nghiêm trọng khiến cho Sơ Tình cũng lo lắng theo, qua vài giây Phi Nhiên liền gạt tay của Sơ Tình ra “Có thấy gì đâu sáng sớm cậu nói năng linh tinh cái gì vậy không biết, tay cậu rất là sạch không có hình gì cả cậu đừng có chà sát nữa tróc da hết bây giờ.”
Sơ Tình nhíu mày “Cậu thật sự không thấy gì hết sao Phi Nhiên?”
“Thôi đi đừng có giỡn nữa mà, mau rửa mặt rồi ra ăn sáng đi, hôm nay còn phải phơi đống thảo dược hôm qua cậu hái về nữa đó.”
Trong đầu Sơ Tình hiện lên câu nói của người thanh niên tóc bạch kim trong giấc mơ đêm qua [khế ước này người thường không thể nào nhìn thấy được hết, nó sẽ hiện lên cho nàng nhìn thấy từng chút một đến khi đủ hình dạng thì là ngày ta đến đón dâu], Sơ Tình hụt hẫng với vẻ mặt rầu rỉ lẩm bẩm “Chẳng lẽ mọi chuyện đều là thật sao? Mình phải làm sao bây giờ đây?”
Với tâm trạng bất ổn Sơ Tình nuốt bữa sáng không trôi cô ăn qua loa rồi lấy thảo dược rửa sạch cắt ra rồi đem đi phơi cùng với Phi Nhiên.
Yên Cảnh biến thành một người phụ nữ trung niên giả làm thôn dân của thôn Vân Thủy đến tiếp cận Sơ Tình.
“Con gái à, nhìn con có vẻ rất lo lắng bộ con gặp chuyện gì hả?”
Sơ Tình khẽ lắc đầu lễ phép lên tiếng đáp “Dạ không có ạ.”
Người phụ nữ đột nhiên cầm lấy bàn tay của Sơ Tình rồi nhìn cô mấy giây mới lên tiếng hỏi “Con là tân nương tương lai của hồ tộc à?”
Sơ Tình ngây người ra qua mấy giây cô mới lên tiếng hỏi “Tại sao bà lại hỏi con như thế ạ?”
Người phụ nữ nhướng mày nhìn qua cổ tay của Sơ Tình rồi lên tiếng đáp “Thì trên tay của con có khế ước hôn nhân của hồ tộc còn gì, mỗi ngày nó sẽ hiện ra một nét đến khi đủ hình dạng thì hồ tộc sẽ đến đón dâu đấy.”