Chương 16: Bóng hình cố nhân
Sau khi giúp Sơ Tình thay y phục xong thì hai nha hoàn dẫn cô đi đến phòng của Yên Cảnh, họ vừa đi vừa vui vẻ hỏi Sơ Tình “Tiểu thư à, cô có phải là phu nhân tương lai của thiếu chủ nhà chúng em không ạ?”
Sơ Tình nghe vậy thì liền giật mình thầm nghĩ [Chẳng lẽ con hồ ly đó đã nói với bọn họ mình là phu nhân tương lai của hắn rồi sao?]
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Sơ Tình vẫn giả vờ ngây ngô lên tiếng hỏi “Sao các cô lại hỏi như vậy?”
Cả hai nha hoàn cùng lên tiếng đáp “Dạ tiểu thư là nữ nhân đầu tiên mà thiếu chủ đưa về biệt phủ riêng này đó ạ, thiếu chủ từng nói ngài ấy sẽ chỉ đưa phu nhân tương lai về đây thôi không cho nữ nhân khác đến ạ.”
Sơ Tình liền thầm nghĩ [Vậy chắc hai cô không phải nữ nhân rồi.]
Một nha hoàn lại lên tiếng “Tiểu thư cô đúng là xinh đẹp hèn chi mà có thể làm trái tim băng lãnh của thiếu chủ tan chảy.”
Sơ Tình nghe vậy mà dở khóc dở cười, Yên Cảnh để lại khế ước hôn nhân với cô là vì ngày hôm đó trong lúc anh ta đối mặt với sinh tử cô đã kịp thời cứu anh ta một mạng chẳng những vậy còn giúp anh ta phi thăng thành tiên chứ không phải là vì cái nhan sắc tầm thường này của cô.
Sơ Tình đi cùng hai nha hoàn qua một hành lang gỗ dài thì đến một căn phòng rộng lớn, hai nha hoàn chỉ đứng bên ngoài rồi cúi đầu với Sơ Tình “Thiếu chủ đang ở bên trong mời tiểu thư vào, chúng nô tỳ xin phép lui trước ạ.”
Tâm hồn Sơ Tình kêu gào thảm thiết cô đâu có muốn đến gặp con cửu vĩ thiên hồ đó đâu đột nhiên đưa cô đến đây làm gì không biết, nếu biết bọn họ đưa đến đây thì ban nãy cô đã bỏ trốn rồi.
Sơ Tình còn đang suy nghĩ vu vơ thì đột nhiên nghe một giọng nam nhân từ bên trong vang lên “Nàng đã đến phòng của ta rồi sao không vào hay là nàng chờ ta ra ngoài đón nàng hả phu nhân?”
Sơ Tình nghĩ tới nghĩ lui dù sao đây cũng là địa bàn của Yên Cảnh nếu cô đối đầu trực diện thì chỉ thiệt thòi mà thôi, hơn nữa lúc này thần khí Tỏa cũng không có trong tay nên cô cũng chỉ là một người bình thường làm sao đấu lại một hồ tiên thông minh pháp lực cao cường được chứ.
Chẳng những thế vừa rồi Yên Cảnh còn cứu Sơ Tình một mạng nếu bây giờ cô tỏ thái độ muốn xa lánh anh ta thì quá vô ơn rồi, sau khi phân tích thiệt hơn thì Sơ Tình đưa tay đẩy cửa phòng bước vào bên trong.
Sơ Tình vừa đi vào trong thì cửa phòng đã tự động đóng lại rồi, bên trong có nhiều rèm vải mỏng che nhiều lớp cô phải vén từng lớp màn đi vào trong, lúc đi qua lớp màn cuối cùng cô nhìn thấy một thanh niên đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc lớn xung quanh có rèm che màu đỏ bắt mắt.
Yên Cảnh mặc trên người một bộ bạch y phần bên dưới loang màu tím khói trong vô cùng đẹp mắt, anh đang nửa nằm nửa ngồi chống cằm trên chiếc gối nhìn Sơ Tình bằng ánh mắt mê hoặc lòng người.
Lần đầu tiên nhìn thấy Sơ Tình trong y phục cổ trang đã khiến Yên Cảnh thất thần bởi vì Sơ Tình rất giống với một cố nhân của anh ta nhưng mà người ấy vì bảo vệ anh mà đã trở về cõi hồng hoang từ mấy ngàn năm trước rồi.
Qua một lúc Yên Cảnh tự trấn an mình [Cô ấy và Sơ Tình là hai người hoàn toàn khác nhau, Sơ Tình là ân nhân của mình là phu nhân tương lai của mình còn cô ấy giờ đã không còn tồn tại trong tam giới nữa rồi.]
Sơ Tình thấy Yên Cảnh cứ ngây ngốc nhìn mình khiến cô cảm giác không rét mà run cô thầm nghĩ [Không biết tên cữu vĩ thiên hồ này đang suy tính cái gì đây?]
Sơ Tình lên tiếng trước “Vừa rồi cảm ơn anh đã cứu mạng tôi nha.”
Yên Cảnh ngồi dậy đưa tay về phía của Sơ Tình rồi cử động ngón tay gọi cô đi về phía mình “Qua đây.”
Sơ Tình không biết Yên Cảnh có âm mưu gì nhưng vẫn bước từng bước đi về phía anh ta, đột nhiên Yên Cảnh đứng dậy khiến cho Sơ Tình sợ hãi lùi về phía sau, cô vấp chân vào tà áo suýt chút nữa là ngã xuống đất rồi cũng may Yên Cảnh nhanh một bước đỡ lấy cô.
Cả hai nghiên người nhìn chằm chằm vào đối phương, Yên Cảnh và Sơ Tình đều nghe tim mình đập loạn nhịp trong lồng ngực.
Yên Cảnh đỡ Sơ Tình đứng dậy rồi ân cần lên tiếng hỏi han “Nàng có bị làm sao không hả Sơ Tình? Có bị thương ở đâu không hả?”
Sơ Tình đỏ mặt khẽ lắc đầu lên tiếng đáp “Không sao.”
Mặc dù Sơ Tình không muốn dính lúi đến tình cảm nam nữ và hôn nhân nhưng đứng trước dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nét mặt đẹp như hoa như ngọc của Yên Cảnh cô không cần lòng được nên đã chảy máu mũi.