Chương 3 - Bố Ơi, Con Không Sao Đâu...
- Trang Chủ
- KHÁT DỤC (CÔNG TỨC LL) - Đông Trúc - Nhạc Chi Chi
- Chương 3 - Bố Ơi, Con Không Sao Đâu...
“Mẹ…”
“Mẹ cái gì mà mẹ hả? Tôi không có đứa con gái tiểu môn tiểu hộ (*) như cô!”
(*) Tiểu môn tiểu hộ: có nghĩa là xuất thân từ một gia đình thấp cổ bé họng, không có chỗ đứng trong xã hội.
Hàng chữ “không thích Tô Bối” được viết rất rõ trên khuôn mặt của Lâm Quyên, ngay cả người phụ nữ quần áo chỉnh tề ngồi cạnh bà ta cũng chẳng dám mở miệng nói gì.
Nếu bị mẹ chồng chế giễu ngay trước mặt mấy người thân thích mà chẳng nể nang hay để lại chút thể diện nào như Tô Bối, thì cho dù có được giáo dục tốt đến đâu đi chăng nữa cũng có hơi khó lòng mà kìm nén được.
Lúc này, người phụ nữ có chồng hơi lớn tuổi ngồi cạnh Lâm Quyên bỗng bật cười rồi mở lời giảng hòa: “Ôi chao, người trẻ tuổi nào có ai là không lười biếng đâu… Sắp sang năm mới rồi mà bà vẫn không cho con người ta thả lỏng chút nào sao…”
“Cơ mà nói này… Cô gái nhỏ này tên là Tiểu Bối à… Trông con bé duyên dáng thật đấy…”
“Lại đây lại đây… Mau lại đây ngồi đi…”
Một người phụ nữ có chồng đã tầm tuổi trung niên mặc chiếc sườn xám xinh đẹp chậm rãi đứng dậy rồi thân thiện kéo Tô Bối sang ngồi cạnh vài người nữa.
Lâm Quyên thấy thế thì khịt mũi coi thường, bà ta chỉ hừ lạnh một tiếng, thậm chí còn chẳng có ý định giới thiệu Tô Bối cho mấy người kia.
“Cháu chào các thím ạ…”
Tô Bối dịu dàng nở nụ cười với người ta, như thể cô không hề nhìn thấy biểu cảm của Lâm Quyên mà vẫn chào hỏi đám người ấy: “Cháu là Tô Bối, vợ của Văn Lê, các thím cứ gọi cháu là Tiểu Bối là được rồi ạ…”
“Được… Được… Được…”
“Vừa nhìn đã thấy trẻ tuổi như này cũng tốt… Với vóc dáng kia thì nếu tôi trẻ lại vài chục tuổi thì cũng đã cưới con bé từ lâu rồi giấu nó trong nhà luôn…”
Lâm Quyên ghét nhất là khi người khác đề cập đến chuyện Văn Lê vừa tốt nghiệp đại học xong thì đã kết hôn với người phụ nữ nhà quê này.
Vậy nên từ hơn hai năm trước cho đến nay, bà ta chưa một lần dẫn Tô Bối tham gia vào các cuộc gặp mặt gia đình vì sợ mất thể diện.
Năm nay là do Văn Quốc Đống được thăng chức, vậy nên cuối năm rồi mà không đưa con dâu ra mắt thì không chừng sẽ có tin đồn truyền ra ngoài mất.
“Loại phụ nữ chỉ ru rú ở nông thôn, đã thế còn không tiền không thế như này… Cưới về đây còn chưa đủ để thấy mất mặt sao…”
Tô Bối vén mái tóc đang xõa ra sau tai rồi nở nụ cười dịu dàng, cô lên tiếng: “Mẹ à… Xã hội ngày xưa đã trôi qua được mấy chục năm rồi, làm người thì vẫn nên nhìn về phía trước…”
Trong số những người phụ nữ có chồng đang ngồi đây, không một ai nhận ra tính cách ngoài mềm trong rắn của Tô Bối.
Ngay cả Lâm Quyên với đôi mắt đặt cao hơn cả đầu cũng không cách nào nhận ra, chỉ có điều cũng có một hai người thuộc hội những người chị em dâu đã vui vẻ nhìn Lâm Quyên rơi vào trò cười mẹ chồng nàng dâu đấu đá lẫn nhau.
Trái với những người kia thì khi nghe xong những lời này, nét mặt của Lâm Quyên đã có chút thay đổi: “Cô nói lời này là có ý gì hả? Nhà cô dạy cô cãi lại người lớn như vậy à?”
“Lâm Quyên, cuối năm rồi mà em lại ồn ào chuyện gì nữa vậy?”
Văn Quốc Đống vừa trở về sau chuyến chạy bộ vào buổi sáng sớm, chiếc áo ba lỗ thấm đẫm mồ hôi ẩm ướt vẫn chưa kịp thay ra, ông lấy chiếc kính gọng bạc xuống rồi lau lớp sương mờ trên đó đi.
Lúc này ông mới thấy rõ đám người xui xẻo như quạ đen trong phòng khách, hơn nữa, ngồi giữa những người phụ nữ có chồng “quý hóa” kia là Tô Bối nhỏ nhắn xinh xắn, trông cô giống hệt một đứa nhóc đáng thương.
Nghe thấy giọng ông thì Lâm Quyên tức giận liếc mắt sang Tô Bối, bà ta to tiếng sai bảo cô và nói: “Cô không thấy bố cô về sao? Sau vẫn chưa chịu tới giúp ông ấy hả?”
Tô Bối vội vàng đứng lên.
Văn Quốc Đống vốn muốn từ chối nhưng khi ông nhìn thấy Lâm Quyên đang nổi nóng thì cũng đành cho qua.