Chương 2 - Nhỏ Giọng Lại Chút Đi Con Đĩ Này...
- Trang Chủ
- KHÁT DỤC (CÔNG TỨC LL) - Đông Trúc - Nhạc Chi Chi
- Chương 2 - Nhỏ Giọng Lại Chút Đi Con Đĩ Này...
Tô Bối nhìn bóng lưng của người đàn ông, cảm giác trống rỗng nơi âm hộ bên dưới càng lúc càng tăng chứ chẳng hề có dấu hiệu thuyên giảm đi chút nào.
Thế giới riêng của hai người… Bây giờ nói chi đến đứa trẻ, ngay cả người đàn ông to lớn như Văn Lê cũng chẳng thể thỏa mãn được cô dù chỉ là cái nhu cầu sinh lý cơ bản nhất, như này thì giống thế giới của hai người ở chỗ nào hả.
Cô và Văn Lê đã tự do yêu đương hồi hai người còn học đại học, nên trước khi kết hôn thì cô hoàn toàn chẳng biết gì về hoàn cảnh trong nhà của Văn Lê.
Hơn nữa lúc học đại học, hai người cũng chưa từng quan hệ với nhau bao giờ, mãi cho đến sau khi Văn Lê và cô hoàn tất việc đăng ký kết hôn thì cô mới biết hoàn cảnh gia đình của Văn Lê, thêm cả việc Văn Lê… “bất lực” trong mấy chuyện không tiện nói ra.
Cô chưa từng hối hận về việc kết hôn với Văn Lê, bởi lẽ chỗ đứng của gia đình Văn Lê trong thành phố Lâm vốn nằm ở tầm cao mà cô sẽ chẳng bao giờ với đến được.
Nghĩ đến đây, hai cánh tay trắng nõn tựa ngọc sứ của Tô Bối khoác lên lưng của người đàn ông: “Chúng ta chỉ mới kết hôn có hai năm, nhân lúc chúng ta vẫn còn trẻ thì mình sinh con luôn đi, như vậy thì việc lấy lại vóc dáng cũng nhanh nữa… Con thì cứ giao cho mẹ, như vậy thì chúng ta cũng có thể chú tâm thêm chút vào sự nghiệp…”
“Bối Nhi à… Anh không muốn sinh con sớm vậy đâu…”
Văn Lê hôn một cái lên trán của Tô Bối, tiếp đó anh ta nhẹ giọng vỗ về cô và nói: “Em yên tâm đi, cho dù sau này em có trở thành một bà cô có chồng lớn tuổi mặt đầy tàn nhang thì anh vẫn luôn yêu em…”
Tô Bối cúi đầu, nơi đáy mắt cô chỉ toàn là sự lạnh lẽo khi lắng nghe những lời đường mật kia của người đàn ông.
Trên đời này, thứ khiến cô khó lòng tin tưởng được chính là miệng lưỡi đàn ông, hiện tại cô vẫn còn trẻ nên Văn Lê có thể sẽ nói ngon ngọt, nồng nàn tình ý ấy với cô.
Nhưng một khi cô trở thành đóa hoa tàn chẳng còn chú ong cô bướm nào theo đuổi, chẳng có vốn liếng hay tiền bạc gì, thì việc cô bị cái gia đình đó đá văng ra khỏi nhà cũng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
…
Đã hai năm rồi, cơn trống trải và thèm muốn của cơ thể Tô Bối vẫn chưa một lần có được sự an ủi thật lòng nào cả.
Văn Lê ở bên kia thì kiệt sức không thở ra hơi nên đã ngủ thiếp đi.
Tô Bối ngẩng đầu lên nhìn thời gian một chút, chỉ còn thiếu năm phút nữa thôi là đến chín giờ đúng rồi.
Giờ này mà ra ngoài thì cô sẽ lại phải đối mặt với phong ba bão táp nữa thôi.
Tô Bối đi đến phòng tắm để gột rửa cơ thể đang ẩm ướt dinh dính kia, cô thay sang chiếc áo dệt len rộng rãi mặc ở nhà, che đi cái đầu ti đang cương cứng trước ngực rồi mới đi ra ngoài.
Tô Bối vừa bước xuống lầu thì nét mặt của Lâm Quyên vốn đang trò chuyện vui vẻ ra mặt với người ta bỗng nhiên xụ xuống ngay lập tức: “Giờ này mới chịu dậy à… Người ở nông thôn không biết đường dạy dỗ cô à? Như này thì người ngoài không biết, người ta còn tưởng nhà này không có ai dạy dỗ cô hết…”