Chương 5: Tôi sẽ nói
Edit: Ya
Cô chủ tiệm sách có ngoại hình rất xinh đẹp, tóc dài ngang ngực.
Nhan Hạc Kính đi đến quầy để lấy cà phê, Tông Dương thấy anh khom lưng nói chuyện với cô, rồi đưa cho cô một cái túi giấy. Cô lấy ra một lọ nước hoa đắt tiền từ trong túi giấy rồi mỉm cười, đôi mắt hơi cong lên.
Tông Dương dường như ngửi thấy được mùi hương của lọ nước hoa kia, cậu làm gì có thể sử dụng nổi loại nước hoa đắt tiền như vậy, nhưng khi đi chụp tạp chí trong studio có thấy loại nước hoa này, người mẫu nữ chụp chung với cậu thường xịt một ít ở cổ tay, còn cậu thì dùng loại dành cho nam giới.
Nhan Hạc Kính chậm rãi trở lại, trên người toàn là mùi cà phê, còn có một mùi nước hoa đắt tiền thoảng qua, Tông Dương hơi cúi đầu, có thể ngửi thấy mùi xà phòng rẻ tiền trên người mình.
Cậu không biết rằng linh cảm mình có đúng hay không. Nhưng cậu nghĩ Nhan Hạc Kính thích phụ nữ.
“Cậu muốn ăn bánh kem không?”
Nhan Hạc Kính để ly cà phê trên bàn trước mặt Tông Dương, tay chống lên bàn, đứng hỏi Tông Dương.
Từ góc này, cằm Nhan Hạc Kính không hề có chút thịt thừa nào, sống mũi cao, đầu mũi hơi tròn, có một vài nếp nhăn, phải để ý lắm mới thấy được. Mắt anh dài, đuôi mắt hơi hướng xuống, mắt anh không quá to nhưng lại rất đẹp, như thể có rất nhiều thứ chứa đựng trong đôi mắt ấy.
Anh mặc một chiếc áo màu xanh đơn giản rộng thùng thình, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi cởi hai nút đầu, vai rộng, nhưng có vẻ người hơi gầy.
Tông Dương còn nhớ, lần trước gặp Nhan Hạc Kính là vào mùa đông nên lúc đó anh mặc rất kín, đồ che hết người.
Trước đám cưới, Tông Dương đã nhìn Nhan Hạc Kính một vài lần, thấy anh rất đẹp, vì vậy có một vài suy nghĩ khác với anh, sau khi tạm biệt rồi thì không nghĩ đến nữa. Nhưng họ lại rất có duyên, nếu đã có duyên thì không thể lãng phí được.
Tông Dương tựa lưng vào ghế, hỏi lại: “Anh muốn ăn không?”
Nhan Hạc Kính mỉm cười, cho rằng Tông Dương là người không giỏi giải quyết vấn đề lắm.
“Anh hỏi cậu mà”
Tông Dương lắc đầu, cầm ly cà phê lên, trả lời: “Tôi không thích ăn bánh kem lắm”
“Thật ra anh cũng không thích lắm. Nhưng mà bà chủ nhiệt tình quá, muốn anh ăn thử, nên anh mới đến để hỏi ý kiến của anh chàng đẹp trai ở đây”.
Nhan Hạc Kính quay lại xua tay tới bà chủ.
Nhan Hạc Kính ngồi trước mặt Tông Dương, cầm muỗng bạc khuấy cà phê, một vài làn khói bay lên.
Từ cửa sổ của tiệm sách có thể thấy được một khu vườn nhỏ nhưng có rất nhiều loại cây với những cây cọ và một vài cây nhựa ruồi*. Dọc theo hàng rào là vài bộ bàn ghế, mặt bàn được chạm khắc hoa văn rỗng**, dù che nắng được gấp gọn lại.
*Đông thanh hay nhựa ruồi (tiếng Latinh: Ilex) là chi thực vật có hoa trong họ Aquifoliaceae.Chi này có từ 400 đến 600 loài, bao gồm các loài cây thường xanh và lá rộng, cây bụi, và dây leo phân bố ở những vùng nhiệt đới đến ôn đới trên toàn cầu.(wikipedia)
Nếu ăn phải lá cây nhựa ruồi có thể gây tiêu chảy, buồn nôn, nôn mửa và các vấn đề về dạ dày và ruột.
Cây nhựa ruồi có thể gây độc cho vật nuôi và vật nuôi.
**Hoa văn rỗng (镂空: Lòukōng) là một kỹ thuật chạm khắc. Bên ngoài có vẻ là một hoa văn hoàn chỉnh, nhưng bên trong rỗng hoặc được khảm bằng các vật rỗng nhỏ.(Baidu)
“Nhìn khu vườn này làm anh nhớ đến khu vườn ở nhà mình, anh rất thích ngồi ở vị trí này để đọc sách. Nhưng mà bây giờ không có thời gian về nhà, giờ cũng quên mất nó trông như thế nào.”
Khu vườn trong nhà là do mẹ anh chăm sóc, bà rất nâng niu, chăm chút, nên cây cỏ trong vườn rất tươi tốt.
Nhan Hạc Kính bỗng dưng nói ra những lời đó trong vô thức, rồi lại nghĩ chắc Tông Dương không cảm thấy hứng thú với đề tài này lắm nên định chuyển chủ đề. Nhưng Tông Dương lại hỏi: “Nhà anh ở đâu?”
“Ở một thị trấn trên đảo, chắc là em chưa nghe tên nó bao giờ đâu.”
“Nơi đó trông như thế nào?”
Nói về quê hương, Nhan Hạc Kính có quá nhiều điều để nói, dù anh có hoà nhập sống trong thành phố lớn đi chăng nữa, thì anh vẫn dành tất cả tình yêu dành cho thị trấn nhỏ bé đó.
“Biển rất rộng lớn, hai bên bờ đá bị nước biển đánh vào đến sáng bóng, còn có vô số vỏ sò trên bãi biển.”
“Những căn nhà ở ven bờ tuy có hơi cũ nhưng vẫn có thể thấy những màu sắc đẹp đẽ của nó ẩn dưới lớp bụi bẩn. Nhưng mà cuộc sống có hơi ẩm ướt, khắp nơi đều có mùi tanh của biển, mùi hương được gió cuốn đi khắp nơi, đến nỗi cậu đi đến nơi nào cũng có thể ngửi được nó. Còn có mùi của cá phơi khô, trước đây mỗi lần mẹ anh phơi cá, hai anh em anh đều bịt mũi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lồi ra của con cá, thế nhưng mùi của nó vẫn còn chấp nhận được, còn dễ ngửi hơn nhiều mùi khác.
Tông Dương chống cằm, nghiêng người về phía trước, cách Nhan Hạc Kính rất gần, chăm chú nghe Nhan Hạc Kính nói về quê của mình.
“Anh rất thích đứng ở bờ biển nghe tiếng sóng vỗ, mỗi lúc như vậy anh cảm thấy dường như tất cả âm thanh trên thế giới này đều biến mất, chỉ còn lại tiếng biển, anh có thể lặn xuống đáy biển, hoà mình vào biển cả.”
Trước đây lúc Nhan Hạc Kính đọc “Yêu quái tóc xanh” ***, nhìn thấy Yêu Yêu biến thành thuỷ quái, anh nghĩ nếu trên đời thật sự có loại thuốc kì lạ như vậy, anh nhất định phải uống thử nó.
***《绿毛水怪》là một trong những cuốn tiểu thuyết kinh điển của Vương Tiểu Ba. Cuốn tiểu thuyết là sự xuyên suốt giữa quá khứ, hiện tại và tương lai. Nó phản ánh tác hại của quyền lực và những điều không tưởng trong thời gian và không gian khác nhau. Cuốn tiểu thuyết có trí tưởng tượng độc đáo và cách sử dụng châm biếm có dấu ấn riêng của tác giả.(baidu)
Nhan Hạc Kính quay đầu, phát hiện Tông Dương đang nghiêm túc nhìn anh, không hề nhúc nhích. Đôi mắt của Tông Dương rất sáng, lúc nào cũng như có ánh mặt trời chiếu vào, ngập tràn ánh nắng. Nhan Hạc Kính uống một ngụm cà phê, nhiệt độ của cà phê rất vừa phải.
Tông Dương thấy Nhan Hạc Kính không nói chuyện nữa, nhẹ nhàng cong cong khoé miệng: “Chúng ta gặp nhau hai lần, anh đã nói với tôi rất nhiều chuyện.”
“Nhàm chán quá hả? Hay là chúng ta nói chuyện khác nha.”
“Không chán, tôi có thể nghe thêm rất nhiều” Tông Dương kéo dài giọng như đang tỏ ra tiếc nuối: “Tôi chưa đi biển bao giờ, nên rất muốn đi ngắm biển thử một lần”.
Nhan Hạc Kính nói: “Sau này có dịp về nhà anh đi, anh dẫn cậu đi dạo, Tông Dương, giờ cậu nói về mình đi”.
Tông Dương bỏ bàn tay đang chống cằm xuống, lại dựa vào lưng ghế, vẻ mặt nhìn rất chân thành nói: “Tôi sẽ nói, sau này khi nào có cơ hội sẽ nói”
Sau đó Tông Dương và Nhan Hạc Kính trao đổi WeChat và số điện thoại với nhau. Nhóm bạn của Tông Dương có phong cách rất giống nhau, chủ yếu là tìm kiếm các công việc chụp ảnh. Hình đại diện là một con Shiba Inu màu cà phê.
Nhan Hạc Kính quyết định ở lại tiệm sách đọc sách một lát, chờ đến giờ cơm tối mới đi, Tông Dương nói cậu có việc cần làm, nên hai người nói lời tạm biệt.
Trước khi đi, Tông Dương còn lơ đãng hỏi: “Thầy Nhan, anh đang theo đuổi cô chủ tiệm sách hả?”
Nhan Hạc Kính biết thực sự Tông Dương muốn hỏi điều gì, vì thế anh cười rộ lên, nghiêng người dựa vào lưng ghế, nút áo sơ mi bị kéo hở ra một chút.
“Cậu đoán thử xem?”
Trong lòng hai người dường như đều đã có câu trả lời.
Tông Dương bước ra khỏi hiệu sách, các cửa hàng trên con phố này chen chúc nhau, có rất nhiều cửa hàng khác nhau, cũng không có loại hình kinh doanh cố định, tiệm sách ở ngay góc phố, vừa bước ra là thấy đường lớn.
Bên đường có một cửa hàng thú cưng, Tông Dương nhìn sự ấm áp trong cửa hàng, xung quanh có mấy món đồ chơi nằm rải rác, nhìn thấy trong chuồng có một chú chó Shiba Inu.
Cậu bỗng nhớ tới “ngốc bảo” nhà mình, nó giống như một con búp bê vải rơi từ tầng 5 xuống.
Tại sao nó không phải là búp bê vải, nếu vậy khi rơi xuống cũng không có tạo ra tiếng động lớn như vậy, cũng sẽ không có nhiều máu đến thế. Máu màu đỏ, sau đó lại biến thành màu đen, cuối cùng đông lại, trên nền xi măng toàn là những vết máu không thể tẩy sạch.
Chị hai nắm được tay cậu, cho nên cậu không có ngã xuống cùng ngốc bảo.
Cậu quyết định không nhớ về ngốc bảo nữa. Tông Dương đi rồi, cô chủ hiệu sách nhảy đến nói chuyện với Nhan Hạc Kính. Bạn bè quen biết cô đều gọi vui cô là Tiểu Khiêu, bởi vì tính cách cô rất hoạt bát, vui vẻ.
Tiểu Khiêu đã gần 30 tuổi, là người theo chủ nghĩa độc thân, sở thích của cô là đọc sách và yêu đương. Nghề tay trái là làm blogger, viết bình luận sách, fans rất nhiều, cô quen biết Nhan Hạc Kính qua nhà xuất bản sách, Nhan Hạc Kính ít khi kết bạn với người cùng ngành, Tiểu Khiêu là một ngoại lệ.
Gần đây sắc mặt của Tiểu Khiêu lúc nào cũng hồng hào, đang hẹn hò cùng với một chàng trai 30 tuổi rất đẹp trai, mỗi ngày đều ngọt ngào, cô mới đi du lịch về, khăng khăng muốn cho Nhan Hạc Kính xem ảnh của họ.
Nhan Hạc Kính cầm điện thoại của Tiểu Khiêu, nhìn hai người họ đang ôm nhau trước một ngọn đồi xanh mướt, Tiểu Khiêu trông thật hạnh phúc.
Nhan Hạc Kính vẫn luôn ngưỡng mộ Tiểu Khiêu ở một điều, đó là cô có thể dễ dàng dứt ra khỏi một mối quan hệ, là người cầm được buông được, dù vẫn sẽ khóc rất thương tâm, nhưng vẫn có thể nhanh chóng tìm được tình yêu mới. Điều mà Nhan Hạc Kính không bao giờ làm được.
Nhan Hạc Kính lướt qua mấy tấm ảnh trên màn hình, rồi lại nhớ ra mà nói với Tiểu Khiêu là mình đã chia tay rồi.
Tiểu Khiêu lấy điện thoại từ tay Nhan Hạc Kính, ấn tắt màn hình. Nhận ra mình đã làm tổn thương trái tim của người vừa thất tình.
Nhưng lại đảo mắt nhớ lại Tông Dương vừa mới đi, hưng phấn mà nói: “Nhưng anh mới vừa tiễn một người còn đẹp hơn Thiệu Vinh nữa mà, cái cũ không đi làm sao mà cái mới tới được”
Nhan Hạc Kính cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, hắn vuốt ve góc của bìa sách. Nghĩ đến Thiệu Vinh, lại nghĩ đến Tông Dương, cuối cùng lại cảm thấy không ổn, kìmìm chế lại suy nghĩ của chính mình.
“Thôi đi, em đừng có tưởng tượng nữa, tụi anh mới gặp nhau có hai lần, với lại cậu ấy còn rất nhỏ tuổi.”
“Nhỏ tuổi mà cũng là lý do sao? Lúc trước em cũng hẹn hò với một cậu sinh viên năm nhất, tuy hơi trẻ con một chút, hơi nhàm chán một chút, nhưng mà vẫn rất lãng mạn.”
Trẻ con, nhàm chán, và những sự lãng mạn không cần thiết, tất cả những gì Tiểu Khiêu nói đều không phải là tình yêu mà Nhan Hạc Kính mong muốn, Nhan Hạc Kính thích sự quan tâm, tri kỷ và dễ thương.
Tiểu Khiêu còn nói, hai người họ rất giống nhau, cuối cùng họ vẫn lênh đênh trên biển tình, vẫn không tìm được bến đỗ của cuộc đời mình.
Mấy tuần tiếp theo, Nhan Hạc Kính đều ở nhà viết sách.
Nhưng anh vẫn không biết mình nên viết tiếp câu chuyện cũ như thế nào, cảm hứng trước đây bây giờ bỗng cảm thấy nhàm chán, đoạn trước đã viết giờ đọc lại cũng thấy không ổn, xóa đi hơn nửa, nhưng lại không biết bổ sung như thế nào.
A Lãng sinh ra ở vùng Tây Bắc hoang vắng, anh đi chân trần trên mặt đất đang bị nắng thiêu đốt, lòng bàn chân bị cháy nắng đến đỏ bừng, bờ môi bị gió cát thổi qua, khô nứt đến tái nhợt. Ngôi nhà của A Lãng tan hoang, và người cha nghiện rượu của anh đã bắt cóc một cô gái mười sáu tuổi trong thành phố cho A Lãng, vì sự nối dõi của con cháu. A Lãng tìm cách giải cứu cô gái và chính mình.
Nhan Hạc Kính nghĩ ra một câu chuyện như vậy, anh muốn đi Tây Bắc một chuyến tìm cảm hứng, vì anh không thể hình dung ra được gương mặt của A Lãng.
Thế nhưng việc mẹ anh qua đời đã chặn đứng ý nghĩ đi tìm ý tưởng của anh, đồng thời cũng loại bỏ mọi ý tưởng sáng tác của anh, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sự ra đi của một người thân có thể giáng một đòn mạnh vào anh đến vậy, lại làm anh đau đớn đến thế. Anh thậm chí còn không thể rơi nước mắt trước sự ra đi của mẹ, tất cả những gì còn lại trong anh chỉ là nỗi đau khô khốc.
Anh vẫn có thể ngủ được, nhưng mỗi lần ngủ lại nằm mơ rất nhiều, mà chủ yếu là mơ về mẹ mình. Mơ thấy mẹ đang gặp nguy hiểm, nhưng Nhan Hạc Kính không có cách nào giúp mẹ, cho nên anh mới mất đi mẹ của mình.
Lúc còn nhỏ, mẹ anh chăm sóc cho anh lúc bị sốt, cứu anh từ cửa tử trở về, lúc anh ngỗ nghịch thì mẹ anh lại khóc, nhưng lúc nào cũng bao dung với anh.
Đây là lần thứ hai Nhan Hạc Kính giật mình tỉnh giấc trong đêm, ngoài trời đã có một vài vệt sáng, giống như trời đã sắp sáng rồi. Ông chú cách vách đi ngang qua nhà anh vỗ tay vài cái, anh tỉnh hẳn, trên trán và ngực toàn là mồ hôi, không nhớ rõ là đã mơ những gì. Nhưng mà Nhan Hạc Kính chỉ biết rằng nó rất đáng sợ, đen tối, anh đeo mắt kính, mở đèn, đi đến phòng khách rót một ly nước.
Uống nước xong, mồ hôi trên người nhờ hơi lạnh mà giảm đi một chút. Nhan Hạc Kính nằm trên giường một hồi, thấy có tin nhắn của Tông Dương gửi đến.
Tin nhắn được gửi lúc 9 giờ rưỡi tối qua, lúc đó Nhan Hạc Kính đã lên giường đi ngủ, vậy nên mới không biết có tin nhắn gửi đến.
Tông Dương hỏi Nhan Hạc Kính có muốn tối mai đi ăn cơm chung với cậu không.
Mỗi lần Tông Dương xuất hiện đều rất đúng lúc, lúc mà Nhan Hạc Kính chuẩn bị quên cậu, thì cậu lại một lần nữa xuất hiện, xuất hiện vô cùng tự nhiên, làm cho người ta không thể từ chối được.