Chương 42: Tai hoạ
Buổi tối ngày thứ ba sau khi Tông Dương đi, Nhan Hạc Kính mới nhận được điện thoại của cậu.
Đêm đó Nhan Hạc Kính hơi mất ngủ, 10 giờ đã lên giường nhưng trằn trọc nửa tiếng đồng hồ vẫn không hề buồn ngủ.
Lúc điện thoại reo lên, Nhan Hạc Kính khó nhọc mở mắt ra, còn mơ mơ màng màng, thò bàn tay ra ngoài một lúc lâu mới tìm thấy điện thoại, sau đó liền nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tông Dương, giọng nói ấy trở nên rõ ràng hơn trong màn đêm yên tĩnh. Nhan Hạc Kính giật mình, ngồi dậy bật đèn, mắt nhắm mắt mở hỏi Tông Dương có chuyện gì không.
Trước khi đi Tông Dương có hứa mỗi đêm đều sẽ gọi cho anh, nhưng hai ngày trước chỉ có vài dòng tin nhắn ngắn ngủi, Nhan Hạc Kính rất buồn bực nhưng vẫn không hề trách Tông Dương, anh vẫn nghĩ là do Tông Dương làm việc mệt mỏi quá.
Tông Dương hỏi anh ngủ rồi hả? Có phải là cậu đã đánh thức anh không? Nhan Hạc Kính nói không có, bỗng dưng anh cảm thấy cổ họng khô khốc, bèn xuống giường đi vào phòng bếp rót nước uống. Cùng lúc đó anh lại hỏi lại một lần nữa xem Tông Dương có chuyện gì không, Tông Dương lại không muốn trả lời rõ ràng. Đợi đến lúc Nhan Hạc Kính nằm gã ra trên chiếc sô pha ở phòng khách, bên phía Tông Dương có tiếng như một vật nặng nào đó rớt xuống đất, Nhan Hạc Kính giật mình hoảng hốt.
Im lặng vài giây, Tông Dương nói: “Em muốn nhìn thấy anh một chút.”
Nhan Hạc Kính cúp điện thoại, đổi qua chế độ gọi video, ánh sáng bên phía Tông Dương hơi kém, đường truyền mạng cũng không tốt lắm, màn hình cứ giật lắc, thế nhưng Nhan Hạc Kính cũng không cúp máy, kiên nhẫn chờ đợi.
Cứ như vậy anh không nói gì mà nhìn Tông Dương trong chốc lát, cổ họng của anh nghẹn lại.
“Sao em mới đi mấy ngày mà nhìn giống như anh gầy hơn rồi?”
“Có hả?” Nhan Hạc Kính nhìn thấy Tông Dương đang xoa cằm, “Chắc là do góc máy thôi.”
Hình như Tông Dương đang ngồi trên giường, phía sau là một bức tường trắng, trông khung cảnh không giống như là một khách sạn có chất lượng dịch vụ tốt lắm.
Nhan Hạc Kinh trời sinh đã nhạy cảm, biết rằng Tông Dương đang có nỗi lòng, nhưng anh cũng không hề vạch trần mà chỉ đề cập đến vài chuyện vặt vãnh hàng ngày, đa số thời gian là Tông Dương ngồi nghe, lâu lâu sẽ hưởng ứng vài câu.
Trò chuyện với nhau cho đến lúc Nhan Hạc Kính bắt đầu buồn ngủ, ngáp liên tục, Tông Dương bảo anh đi ngủ đi, Nhan Hạc Kính không chịu, anh nói khi nào Tông Dương cười với anh một cái anh mới chịu đi ngủ.
“Em mà không cười là anh mua vé máy bay bay đến chỗ em ngay lập tức để bắt em cười đó.” Nhan Hạc Kính hung dữ uy hiếp cậu, sau đó liền được toại nguyện khi thấy Tông Dương nhoẻn miệng cười.
“Được chưa? Anh mau đi ngủ đi.”
Nhan Hạc Kính đột nhiên nghiêm túc: “A Dương, cho dù là đối với người thân thiết đến cỡ nào cũng sẽ phải có những phiền não của riêng mình, em không nói anh cũng sẽ không bao giờ ép em, thế nhưng anh chỉ mong anh có thể làm cho em vui vẻ hơn một chút, có được không?”
Tông Dương ở trước màn hình vẫn không nhúc nhích, cũng không nói gì, Nhan Hạc Kính nghĩ là do mạng yếu, muốn cúp máy thử xem sao, liền thấy Tông Dương chớp mắt, nói: “Được.”
Tuần này Tông Dương không ở đây, Nhan Hạc Kính làm thay trách nhiệm của cậu, thứ sáu lúc đón Tông Dật tan học, anh dẫn cậu nhóc đi trung tâm thương mại kiếm gì đó ăn, rồi lại đi xem bộ phim anime mới công chiếu. Hơn nữa còn may mắn nhìn thấy cô bé mà Tông Dật thích, cậu nhóc chào tạm biệt người ta mà ngượng ngùng mặt đỏ ửng.
Rạp chiếu phim chủ yếu là cha mẹ dẫn theo con đi xem phim, không khí náo nhiệt, thỉnh thoảng có vang lên những tiếng kêu la và cười đùa. Nhan Hạc Kính ngồi giữa sự náo nhiệt này, có cảm giác như mình là một ông bố đơn thân, không khỏi giật mình, nỗi sợ hãi lan khắp cả cơ thể.
Sau đó, có một đứa nhóc ngồi kế bên anh lỡ tay đổ cả nửa ly coca vào quần của anh.
Anh cầm theo balo rồi dẫn Tông Dật lên lầu, tưởng như mình mới vừa thoát khỏi một kiếp nạn, Tông Dật vẫn còn đắm chìm trong sự mê mẩn bộ anime lúc nãy, lôi kéo Nhan Hạc Kính kể chuyện, cậu nhóc thao thao bất tuyệt kể với anh là nhân vật chính tài giỏi như thế nào.
Nhan Hạc Kính không khỏi cảm thán rằng mấy đứa trẻ bây giờ có thật nhiều phương tiện giải trí, hồi lúc anh còn nhỏ cũng có xem anime nhưng không có mấy bộ phim kiểu đánh nhau đặc sắc như bây giờ.
Hồi học cấp hai Lộ Lộ thường đến nhà anh xem ké tivi, anh cứ bị bắt xem thuỷ thủ mặt trăng, đã vậy một đám nhóc học sinh tiểu học còn bắt anh đóng vai Tuxedo mặt nạ, không biết Lộ Lộ kiếm đâu ra một tấm khăn trải bàn màu đen rồi dùng nó làm áo choàng cho Tuxedo mặt nạ. Vì anh là một người anh trai rất chiều chuộng em gái nên cũng đành miễn cưỡng chiều bọn nhóc, cũng chịu nói lời thoại và làm động tác mà mấy bé yêu cầu.
“Anh đang nghĩ gì vậy ạ?” Tông Dật lắc lắc cánh tay của Nhan Hạc Kính, ngẩng đầu hỏi anh.
“Không có gì.” Nhan Hạc Kính cười, “Để anh vào phòng anh của em thay cái quần khác.”
Trong phòng Tông Dương chỉ còn lại một cái quần thể thao, giống như là quần dùng để mặc ngủ, Nhan Hạc Kính mặc vào cũng khá vừa vặn, chỉ là không ăn nhập với cái áo mà anh đang mặc. Nhan Hạc Kính đứng trước gương chụp vài tấm hình, gửi qua cho Tông Dương, ý đồ muốn mượn chuyện cái quần xấu để dè bỉu gu thời trang của Tông Dương.
Mới vừa gửi tin đi, Nhan Hạc Kính liền nghe thấy ở ngoài có tiếng xôn xao, giống như là có ai đó đang cãi nhau.
Ban đầu Nhan Hạc Kính còn nghĩ là tiếng ở nhà kế bên hoặc là nhà ở trên lầu, nhưng sau khi mở cửa thấy cửa phòng khách mở toang, âm thanh cãi vã đúng là phát ra từ đó.
Không thấy Tông Dật đâu cả, Nhan Hạc Kính rất hoảng, vội chạy ra ngoài nhìn thử, ra đến nơi thì nhìn thấy Tông Vọng Kiều đang ngồi xổm ở dưới đất, hai tay nắm lấy bả vai Tông Dật, nấp đằng sau lưng cậu nhóc. Mà trước mặt Tông Dật lúc này là mấy người đàn ông với vẻ mặt dữ tợn, miệng toàn phun ra những lời thô tục, nói đơn giản là đòi tiền Tông Vọng Kiều, nói hắn không cần phải nấp sau một đứa nhóc, tưởng rằng nấp sau một đứa nhóc là sẽ không bị đánh hay sao?
Nhan Hạc Kính đã đoán ra được nguyên do, liền cảm thấy tức giận, đi qua phía đó định che chắn trước người Tông Dật, rồi đẩy Tông Vọng Kiều ra phía trước, kéo Tông Dật về phía sau.
Không ngờ Tông Vọng Kiều lại đột nhiên lao tới, dường như muốn chạy trốn, lại giống như muốn đẩy Tông Dật ra trước “họng súng”, mấy tên đòi nợ kia muốn nhân cơ hội nắm lấy bả vai của Tông Vọng Kiều, Nhan Hạc Kính bị họ đụng trúng, buông lỏng cánh tay đang nắm lấy tay Tông Dật ra.
Còn chưa kịp la lên, cũng chưa kịp đi lên trước nắm chặt lấy tay của Tông Dật, Tông Dật bị mấy người đó xô đẩy cho ngã trái ngã phải, tựa như một cái bóng mờ ảo trước mắt Nhan Hạc Kính.
Nhan Hạc Kính tựa vào vách tường để đứng vững lại, bỗng thấy một vật thể như quả bóng màu đen lăn xuống cầu thang, Nhan Hạc Kính sững sờ trong giây lát, anh hoàn hồn lại và nghe được tiếng như tiếng cơ thể va chạm với nền xi măng, âm thanh nặng nề và chấn động. Lần đầu tiên Nhan Hạc Kính có cảm giác như sấm giữa trời quang, tựa như đêm khuya không gió không mưa mà lại có tiếng sấm rền vang. Cũng là lần đầu tiên Nhan Hạc Kính ý thức được rằng cơ thể của con người bên trong chứa đầy máu thịt và xương cốt rắn chắc như vậy, nhưng lại có thể vụn vỡ bất cứ lúc nào.
Người đầu tiên chạy xuống lầu là Nhan Hạc Kính, trong cơn hoảng loạn anh không chỉ đánh rơi một chiếc dép mà còn bị trẹo cả chân, nhưng đến lúc này rồi anh cũng không còn cảm nhận được sự đau đớn nữa, anh run rẩy quỳ kế bên người Tông Dật, cẩn thận nắm lấy tay cậu nhóc.
Khoé mắt Tông Dật đỏ hồng, nước mắt lưng tròng nhưng lại không hề khóc, đôi môi run rẩy nói: “Anh ơi, em không đau đâu.”
Nhan Hạc Kính chết lặng, anh gọi xe cứu thương, anh không dám động đến bất cứ chỗ nào trên người Tông Dật, mấy tên đòi nợ biết đã xảy ra chuyện lớn, liền chạy mất không thấy tăm hơi. Vài phút sau Tông Vọng Kiều mới xuống lầu, quỳ gối bên cạnh Tông Dật rồi tự tát vào mặt mình, khóc lớn, ầm ĩ đến mức làm cho rất nhiều người chú ý.
Nhan Hạc Kính nghe thấy có người nói đáng thương, có người than trách, cả người anh cứng đờ, cả một lúc lâu mà cũng không nói được một lời.
Khoảng thời gian chờ xe cấp cứu đến chắc hẳn là khoảng thời gian chờ đợi lâu nhất mà cả cuộc đời này Nhan Hạc Kính từng trải qua.
Sau khi nhân viên y tế khiêng cáng cứu thương xuống lầu, Nhan Hạc Kính và Tông Vọng Kiều đi theo sau.
Tông Vọng Kiều giống như là bị doạ cho sợ, nói chuyện lắp bắp, cứ nói ra lời nào cũng bảo đó là lỗi của hắn.
“Tôi chỉ nghĩ là họ sẽ không động đến đứa nhỏ, chỉ muốn trốn trước rồi tính sau, không ngờ Tiểu Dật sẽ bị ngã xuống.”
Nhan Hạc Kính cảm thấy buồn nôn, không để ý đến Tông Vọng Kiều mà chỉ nói rằng: “Ông giải thích với tôi làm gì? Nếu Tông Dật xảy ra chuyện gì, ông chết cũng không oan.”
Anh chạy lên phía trước, ngồi vào trong xe cứu thương, Tông Vọng Kiều cũng đi theo.