Chương 41: Nếu gặp được em ấy
Sau khi Tông Dật thức dậy, giọng mũi tăng thêm rất nhiều, chảy nước mũi liên tục, nhân trung bị giấy cọ xát đến đỏ bừng, may thay nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường, chỉ là do bệnh nên cả người mệt mỏi, không có sức xuống giường, tinh thần cũng chẳng được như hồi chiều.
Tông Dương tự mình nấu cháo trắng cho Tông Dật, cho thêm một chút rau rồi đem đến phòng Tông Dật, Nhan Hạc Kính nhìn thấy mặt cậu nhóc tái nhợt, nói rằng tốt nhất là để anh cho Tông Dật ăn. Tông Dương khoanh tay đứng bên giường nói: “Đừng có nghĩ nó yếu ớt như vậy.”
Nhan Hạc Kính bưng bát cháo lên, nhẹ nhàng thổi chiếc thìa tròn, không để ý tới lời nói của Tông Dương.
“Đôi khi trẻ con cũng cần được chiều một chút.”
Không hiểu sao Tông Dương lại vô cớ nhớ đến Ngốc Bảo.
Khi ấy nhặt nó vào một ngày mưa tầm tã, nó nằm rúc trong thùng rác ở con hẻm nhỏ cạnh nhà hàng, thân hình nó bé xíu, núp dưới mái hiên dột nát, lỗ chỗ khắp nơi, lông nhăn nheo như cỏ dại đẫm nước, nhưng chiếc vòng trên cổ lại không quá bẩn, một con chó nhỏ vừa bị bỏ rơi cùng với hơi thở thoi thóp.
Nó vô cùng ngoan ngoãn, thích lặng lẽ rúc vào góc phòng Tông Dương hoặc cạnh chân cậu, hầu như chưa bao giờ sủa. Chỉ là đôi khi lâu quá không nhìn thấy Tông Dương, nó mới mất kiên nhẫn chạy lung tung. Có lần vô tình đụng phải Tông Vọng Kiều đang say rượu, hắn nhốt Ngốc Bảo vào nhà vệ sinh. Khi Tông Dương về đến nhà, cậu nghe thấy tiếng đập cửa và tiếng móng vuốt cào lên cửa, cậu hoảng sợ mở cửa ra thì phát hiện Ngốc Bảo đang run rẩy, tựa như lần đầu tiên cậu nhặt được nó.
Cảm xúc của loài chó không bằng cảm xúc của con người, thế mà nó lại hiểu được nỗi sợ hãi sau khi bị bỏ rơi bỗng dưng lại cảm nhận được sự ấm áp là thế nào, chứ đừng nói đến con người.
Tông Dật hiểu, Tông Dương cũng hiểu.
Tông Dương đang muốn nói lại thôi, Nhan Hạc Kính quay đầu lại nhìn cậu, cười nói: “Sao thế, em cũng muốn anh đút cho em à”
Tông Dương cũng cười, sau đó lắc đầu đi ra ngoài.
Nhan Hạc Kính hỏi: “Có phải anh trai em thường ngày rất nghiêm khắc với em không?”
“Anh ấy chỉ là không biết bộc lộ tình cảm thôi.” Tông Dật húp một ngụm cháo nóng, “Khi em còn bé, mỗi lần em sốt vào lúc nửa đêm, anh ấy là người sẽ thức dậy rồi đưa em đến bệnh viện, luôn dành những thứ tốt nhất cho em.”
Nhan Hạc Kính tưởng tượng Tông Dương khi mười mấy tuổi ấy, giống như một người trưởng thành ít nói ít cười, vô số đêm ngồi ở hành lang bệnh viện chờ em trai mình truyền dịch, vô cùng vững vàng, cũng chẳng hoảng loạn.
Đang nói chuyện, Tông Dật đã ăn được hơn nửa bát cháo, Nhan Hạc Kính định đút tiếp thì Tông Dật đẩy bát ra, nói ăn không nổi nữa.
Dứt lời cậu nhóc nhìn chằm chằm cánh tay của Nhan Hạc Kính, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh là người bạn tốt nhất của anh trai em sao?”
Sắc mặt Nhan Hạc Kính không đổi: “Có thể nói là như vậy.”
Tông Dật lộ ra vẻ hâm mộ, ngồi dậy khỏi nệm, thẳng lưng nói: “Tốt thật đấy, em không có người bạn thân nào cả.”
Vì thế Nhan Hạc Kính hỏi cậu nhóc ở trường không có chơi thân với ai sao, Tông Dật chán nản cúi đầu trả lời không có, bởi vì sức khỏe cậu không tốt, lại trông giống con gái, thế nên tụi con trai trong lớp không thích chơi với cậu.
Tông Dật cũng nói năm nay cậu sẽ lên cấp hai, có lẽ sẽ quen được bạn mới, nhưng mà vẻ mặt chờ mong chỉ duy trì trong vài giây, sau đó cậu nhóc lại ủ rũ cúi đầu, chán nản nói không nỡ rời xa cô bạn cùng lớp mà cậu nhóc thích.
Cô bé là nữ sinh xinh đẹp nhất trong lớp, thành tích học tập cũng vô cùng tốt, cả hai ngồi cùng bàn, cô bé kia luôn mang cho cậu nhóc rất nhiều đồ ăn ngon.
Nhan Hạc Kính không khỏi cảm thấy thú vị khi nhìn thấy sự cô đơn vì tình yêu của Tông Dật, nhưng lại giả vờ nghiêm túc nói: “Vậy có khi cô bé ấy cũng thích em đấy.”
Tông Dật rầu rĩ: “Có điều anh với chị không cho em yêu sớm.”
“Bây giờ yêu đương đúng là hơi sớm.” Nhan Hạc Kính nhân cơ hội tìm hiểu: “Anh của em có yêu sớm không?”
Tông Dật lắc đầu nói: “Khi đó em còn quá nhỏ, không biết chuyện yêu sớm của anh em.”
Cậu nhóc lại nghiêng người, thần bí nói: “Nhưng em thấy anh em giống như kiểu người đã làm tổn thương trái tim của rất nhiều cô gái.”
Nếu Tông Dương biết được hình tượng của cậu ở trong lòng em trai mình là như thế này, thì không biết cậu có cảm tưởng gì nhỉ. Cho nên Nhan Hạc Kính quyết định lén kích cậu nhóc một chút.
Tông Dương ở nhà một đêm, Nhan Hạc Kính không ở lại lâu, Tông Dương đưa Nhan Hạc Kính đi tới trước cổng khu dân cư.
Buổi tối trong khu dân cư không có ánh đèn, có người mới chuyển nhà, đặt đại mấy thùng carton trên đường, cũng không có ai canh chừng. Một cô gái trẻ vừa đi đường vừa xem điện thoại, suýt chút nữa là vấp ngã. Lúc đó Tông Dương chỉ cách cô gái một bước chân, cậu vô thức đỡ lấy cô, cô gái đỏ mặt nói cảm ơn rồi chạy đi nhanh như con thỏ.
Nhan Hạc Kính nhớ tới lời đánh giá về Tông Dương của Tông Dật, vừa cười vừa tường thuật lại chuyện lúc nãy, Tông Dương khẽ cười: “Nhỏ như vậy đã biết trông mặt mà bắt hình dong.”
“Em trai em nói cũng không đúng lắm, em phải là tổn thương trái tim của rất nhiều chàng trai mới đúng.”
“Chắc vậy.” Tông Dương nói, “Nhưng bây giờ không muốn làm tổn thương trái tim của người nào đó.”
Nhan Hạc Kính chợt dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm Tông Dương, Tông Dương cũng dừng lại, im lặng nhìn Nhan Hạc Kính. Nhan Hạc Kính vốn là người giỏi ăn nói, lúc trước khi yêu từng nói rất nhiều lời ngọt ngào phù phiếm, nhưng lúc này lại không nói được một câu gì, dường như nói gì cũng đều nhạt nhẽo, lời nói ngọt ngào nào cũng hóa nông cạn.
Anh chỉ nói rằng: “Cảm ơn em, A Dương.”
Họ đã tới cổng sắt của khu dân cư, ánh sáng dịu nhẹ từ đường phố len lỏi vào, soi rõ bóng dáng của Tông Dương.
Nhan Hạc Kính muốn hôn Tông Dương, nhưng cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở một cái ôm đơn giản. Tông Dương cảm nhận được từng sợi tóc của Nhan Hạc Kính lướt qua tai mình, muốn ôm lại nhưng Nhan Hạc Kính đã tránh ra.
“Có lẽ em phải đi tỉnh mấy ngày để quay chụp.”
Nhan Hạc Kính tò mò: “Quay gì mà đi xa như vậy?”
“Chắc là phải hợp tác với minh tinh nào đó.”
“Vậy anh sẽ không gặp được em trong một thời gian dài phải không?”
“Buổi tối em sẽ gọi video cho anh.” Tông Dương nắm lấy tay Nhan Hạc Kính.
Đây là lần cuối cùng họ gặp nhau trước khi xa cách lâu dài, tin tức đến hơi bất ngờ, Nhan Hạc Kính không nỡ nói lời tạm biệt.
Cuối cùng, Tông Dương kéo Nhan Hạc Kính vào một góc khuất của khu dân cư, trao cho Nhan Hạc Kính một nụ hôn triền miên, Nhan Hạc Kính miễn cưỡng nói lời tạm biệt, lần này không cần Tông Dương đưa tới cổng nữa, để cho cậu quay lại đi cùng Tông Dật.
Nhan Hạc Kính mới vừa đi tới cổng đã bị một bóng dáng nghiêng trái ngã phải chặn lại.
Người đàn ông nồng nặc mùi rượu, còn thêm cả mùi thuốc lá như được ngấm lâu ngày, thật sự rất khó chịu. Nhan Hạc Kính tưởng mình gặp phải kẻ nghiện rượu nên bịt mũi chuẩn bị rời đi, chợt nghe thấy người đàn ông lên tiếng: “Cậu bao nuôi con trai tôi à?”
Nhan Hạc Kính cảm thấy như bị sét đánh, anh kinh hãi nhìn kỹ người đàn ông, mới nhận ra đó là Tông Vọng Kiều. Tuy nhiên, hắn bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, Nhan Hạc Kính chỉ gặp hắn vài lần nên rất khó để nhận ra.
“Tôi và con trai của chú chỉ là yêu đương bình thường.”
Tông Vọng Kiều chỉ vào mặt Nhan Hạc Kính mắng: “Tụi mày thật không biết xấu hổ, tao đã thấy mày tới nhà tao rất nhiều lần, lần nào cũng thân mật như vậy, cũng chẳng sợ hàng xóm để mắt đến! Cha mẹ mày có biết mày nhớ thương con trai nhà người khác không?”
Nhan Hạc Kính chỉ cười, không để những lời khó nghe của Tông Vọng Kiều ở trong lòng, ngược lại còn khinh thường nhìn: “Có mặt mũi để làm gì? Tôi thấy chú sống rất tốt đó chứ?”
Tông Vọng Kiều sửng sốt một lát mới nhận ra Nhan Hạc Kính đang mắng mình vô liêm sỉ, sắp nổi điên lên thì bị Nhan Hạc Kính chặn lại: “Với cả cha mẹ tôi đều biết, không cần chú phải nhọc lòng. Nhưng chú à, trông chú thế này, tôi đưa chú đi bệnh viện trước đã nhé, trên đường chú có cần báo cảnh sát luôn không?”
Nhan Hạc Kính nhìn thấy Tông Vọng Kiều đảo mắt liên tục, thoáng cái đã ôm lấy cánh tay của anh kêu mặt đau: “Vậy phiền cậu đưa tôi tới bệnh viện, còn báo cảnh sát thì không cần đâu.”
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của Nhan Hạc Kính, anh chưa kịp mở miệng đã bị Tông Vọng Kiều đẩy về phía trước. Nhan Hạc Kính vội nói anh sẽ lái xe, Tông Vọng Kiều nhìn theo hướng xe của anh bước tới.
Trước khi lên xe, Tông Vọng Kiều đã quan sát quanh xe, sau khi lên xe hắn cũng không an phận.
Cánh cửa xe đóng kính, mùi mồ hôi trên người Tông Vọng Kiều khiến Nhan Hạc Kính muốn ngất tới nơi, nghĩ tới dù gì Tông Vọng Kiều cũng là cha của Tông Dương, anh mới không chửi ầm lên đuổi hắn xuống xe, chỉ lịch sử nhắc nhở hắn.
Sau khi Tông Vọng Kiều lên xe của Nhan Hạc Kính, thái độ của hắn thay đổi đáng kể, bắt đầu hỏi đông hỏi tây, hỏi Nhan Hạc Kính làm nghề gì, Nhan Hạc Kính trả lời anh là nhà văn, Tông Vọng Kiều lại hỏi tiếp viết sách gì mà kiếm được nhiều tiền như vậy, Nhan Hạc Kính không muốn trả lời, bèn đổi chủ đề: “Tốt nhất là chú đừng nói chuyện nữa, tôi thấy chú bị thương rất nghiêm trọng.”
“Không nghiêm trọng, không nghiêm trọng.” Tông Vọng Kiều nói, “Không ngờ Tông Dương cũng sáng suốt quá đó chứ.”
Tiếp theo, Tông Vọng Kiều bắt đầu kể khổ, nói hắn nợ tiền, vết thương hôm nay là do chủ nợ gây ra, hắn nói hắn khổ sở thế nào, vết thương đau đớn ra sao, cuối cùng hắn nói hắn nợ bao nhiêu tiền, thật ra cũng không hẳn là số tiền lớn.
Nhan Hạc Kính giữ chặt tay lái, giẫm chân ga, quay đầu, vẫn luôn im lặng.
Trong giọng nói khàn khàn giả vờ đau đớn của Tông Vọng Kiều, Nhan Hạc Kính dường như biết được những gì Tông Hi đã kể về thời thơ ấu của họ, một tuổi thơ bất hạnh được tạo nên bởi sự kém cỏi của người cha, không thể trốn tránh, lại dơ bẩn bẩn không chịu nổi, tựa như sự tanh tưởi khổ đau và già nua đang hiện diện trên người Tông Vọng Kiểu, một vòng tuần hoàn không lối thoát.
Nhan Hạc Kính không nhịn được nữa, dừng xe ở ven đường, ngọn lửa trong lòng càng ngày càng nóng, gần như đốt cháy trái tim anh.
“Chú có từng nghĩ rằng Tông Dương, họ có người cha như chú, là chuyện bất hạnh nhất trong cuộc đời của họ hay không?”
Tông Vọng Kiều bị giọng điệu của Nhan Hạc Kính làm cho kinh ngạc, lập tức cười nịnh nọt: “Sao tôi có thể không biết? Là tôi có lỗi với tụi nó, nhưng nếu không phải mẹ nó chạy rồi…”
“Bỏ đi.” Nhan Hạc Kính tức đến không nói nên lời, “Chúng ta không thể giao tiếp.”
Tông Vọng Kiều cũng không biết hối cải: “Hôm nay cậu giúp tôi, không phải cũng như là đang giúp Tông Dương sao? Tôi nhất định sẽ chúc hai người hạnh phúc bên nhau, cũng không tìm bạn bè và người thân của cậu nói lời không nên nói.”
“Bạn bè và người nhà tôi đều biết chuyện của tôi, chú cứ việc nói.” Nhan Hạc Kính lộ ra dáng vẻ châm chọc, “Chúng tôi cũng không cần chú chúc phúc.”
Nhan Hạc Kính vẫn chở Tông Vọng Kiều đến bệnh viện, giúp hắn trả tiền viện phí rồi mới rời đi.
Khi đi qua hành lang bệnh viện, Nhan Hạc Kính dừng lại một chút, ngoài cửa sổ là một mảnh đen nhánh vô tận, còn bệnh viện thì lại trắng xóa.
Anh dường như nhìn thấy cậu thiếu niên Tông Dương cùng với em trai đang sốt đến bệnh viện, trán đầy mồ hôi, giờ phút này liền đứng cạnh Nhan Hạc Kính, họ cùng nhau nhìn thế giới bên ngoài toà bệnh viện.
Thiếu niên Tông Dương mặt không cảm xúc, không khóc cũng không cười, chỉ nói hy vọng rằng em trai sẽ không bệnh nữa, chị gái cũng không còn đau khổ nữa.
Nhan Hạc Kính muốn gặp cậu, nói cho cậu biết rằng, nguyện vọng của cậu rồi sẽ được thực hiện, rất nhiều năm về sau, cậu sẽ gặp được một người rất yêu cậu, tên của người đó là Nhan Hạc Kính.
Cuối cùng, Nhan Hạc Kính nhất định sẽ ôm lấy cậu thật chặt.