Quyển 1 - Chương 1-2: Quyển 1: Trường trung học phổ thông Số 1 Thanh Thủy
- Trang Chủ
- Kết Thúc HE Với Mối Tình Đầu Đã Qua Đời - Xuy Tốc
- Quyển 1 - Chương 1-2: Quyển 1: Trường trung học phổ thông Số 1 Thanh Thủy
Một vầng thái dương treo cao, cả thế giới đều bị ánh mặt trời sáng ngời bao phủ. Rừng cây hiện ra màu xanh lục không đồng nhất, một góc trường học lấp ló sau rừng cây phản xạ lại ánh mặt trời chói mắt.
Đây là trường Trung học phổ thông Số 1 Thanh Thủy, nơi tràn ngập tinh thần phấn chấn bồng bột.
Lâm Nhất Chi cúi đầu nhìn chính mình: Một bộ váy ngủ màu hồng nhạt, rõ ràng vẫn là dáng vẻ khi đi ngủ, cô ngẩng đầu nhìn về sân vận động bên tay trái.
Có lớp đang học thể dục, đội ngũ chạy đều quanh sân điền kinh. Cũng có tốp năm tốp ba học sinh đứng hoặc nằm, cả đám tụ tập bên nhau nói chuyện phiếm. Bọn họ cũng đều mặc đồng phục trường Thanh Thủy, không có ai là ngoại lệ.
Lam Nhất Chi:… Như vậy thật sự được à?
Cô trầm tư móc hai tấm card mỏng trong túi áo trước ngực ra.
Đồng thời có một âm thanh vang lên trong đầu.
Leng keng.
[Hoan nghênh đi vào thế giới trong mơ]
Lâm Nhất Chi hơi khựng lại, sau đó tiếp tục cúi đầu lật xem hai tấm card. Có một tấm cực kỳ đẹp, nó có màu đen, bên trên là hai chữ “Tiên tri” màu bạc, mặt sau có họa tiết giống đôi mắt và mặt trăng kết hợp.
Nhưng cô chưa kịp nhìn kỹ tấm card thì nó đã hóa thành một chùm sáng biến mất trong lòng bàn tay.
Một tấm card khác có màu vàng nhạt, một mặt dùng nét vẽ đơn giản vẽ ba chai Coca, mặt còn lại trống rỗng. Cô đợi một lúc lâu cũng không thấy tấm card màu vàng biến mất nên bèn cất nó lại vào túi.
Lúc này, trường học đột nhiên vang lên tiếng rèn rẹt của điện lưu. Lâm Nhất Chi có ấn tượng với âm thanh này, giống như tiếng của loa phát thanh trường.
Quả nhiên — ngay sau đó loa phát thanh của trường vang lên âm thanh khó nghe tới mức tận cùng.
Leng keng.
[Hoan nghênh đi vào trò chơi sinh tồn phiên bản nhiều người chơi “Trường Trung học phổ thông Số 1 Thanh Thủy!”]
Không giống giọng nói khi thông báo, giọng nói vang lên trong loa phát thanh giống như tiếng nghẹn ngào không phân rõ nam nữ, giọng nói này kết hợp với tiếng rèn rẹt của điện lưu thật sự khiến lòng người sợ hãi.
Lâm Nhất Chi là người từng đọc rất nhiều tiểu thuyết sinh tồn, nghe xong cũng chỉ bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Cô đang tìm cái gì đây?
Đương nhiên là tìm giày rồi! Có nhân vật chính của quyển sách nào lại mặc váy ngủ đi chân trần đánh quái thăng cấp không?!
Ha ha, trường học cấp 3 sẽ vô duyên vô cớ xuất hiện một đôi giày sao? Đương là không. Lâm Nhất Chi tìm mỏi mắt nhưng đến một cái dây giày cũng không tìm được.
Cô nhìn chân mình, lại nhìn đường cái bị mặt trời phơi đến mức phát sáng, chỉ đành yên lặng lùi hai bước, trốn vào bóng râm.
Phòng bảo vệ ở bên cạnh yên ắng, cánh cửa đóng chặt, mấy người bảo vệ từng rất thích đứng ngoài cổng trường cũng không thấy đâu.
Rất muốn đi vào xem một cái.
Kinh nghiệm đọc truyện nhiều năm nói cho cô đây tuyệt đối là hành vi tìm chết. Nhưng mà… Cô nhìn về phía cửa sổ, phòng bảo vệ cũng không lớn, nhìn qua cửa sổ là có thể nhìn không sót gì. Bảo vệ không có trong phòng, cũng không có thứ gì kỳ quái cả.
Kẽo kẹt – đẩy cửa, lắc mình nhảy vào, đóng cửa, một loạt động tác liền mạch lưu loát. Phòng bảo vệ không khác nhiều so với ký ức, trên bàn có mấy quyển vở, cạnh bàn là một chiếc máy tính. Trong góc tường có hai cây dùi cui và một loạt tấm chắn phòng bạo lực. Còn lại là một số đồ dùng cá nhân của bảo vệ.
Cô chỉ tùy ý nhìn lướt qua, kết quả khiến cô khó tránh khỏi thất vọng. Cả phòng chỉ có một bộ đồ bảo vệ treo trên tường. Cô cũng không thể mặc cái này được.
Nhưng nghĩ lại, nếu có giày của bảo vệ thì cô cũng không đi được.
Cần phải giải quyết vấn đề ăn mặc trước mới có thể đi ra ngoài xem xét tình huống. Nếu không để những thứ nhìn là học sinh nhưng trên thực tế không biết là cái gì phát hiện mình không giống mọi người, ai biết sẽ thế nào.
Lâm Nhất Chi ngồi xuống ghế, tiện tay cầm lấy quyển vở trên bàn lật xem. Cô còn nhớ rõ phòng bảo vệ có danh sách khách bên ngoài ghé thăm trường, khi nhìn thấy dòng chữ phụ huynh xx đến chơi, ánh mắt cô hơi tối lại.
Thời gian là 8 giờ sáng ngày 30 tháng 05 năm 2013.
Là trường phổ thông Số 1 Thanh Thủy 5 năm trước, năm đó trường học mới xây xong một dãy nhà mới, dãy nhà phản quang mà cô nhìn thấy lúc trước chính là dãy nhà mới xây xong này.
Cô còn nhớ rõ lúc ấy dãy nhà mới vừa xây xong, để không nửa năm mới cho học sinh vào học. Nếu thời gian là mùa hè 5 năm trước, vậy thì có lẽ bây giờ tòa nhà thực nghiệm vẫn chưa bị dỡ bỏ.
Chẳng qua tòa nhà thực nghiệm chỉ có hai tầng, cực kỳ thấp bé nên bị cây cối che lấp, cho nên khi nãy cô không nhìn thấy nó.
Cô lật thêm hai trang nữa, đều là danh sách người ghé thăm, không tìm được manh mối nào khác. Cô đặt sách xuống, tùy ý liếc mắt nhìn dưới bàn, cô phát hiện một vài tấm card màu trắng rơi rụng trên mặt đất.
Lâm Nhất Chi bèn khom lưng nhặt lên.
Là ba tấm card giống tấm card màu trắng lúc trước như đúc. Trong đó có một tấm vẽ đồng phục của trường, một tấm khác vẽ một cái compa, một tấm khác vẽ đồ vật kỳ quái cô cũng không biết là gì. Trong chốc lát cô không nhận ra, nhưng vẫn cảm thấy nó khá quen mắt.
“Đồng phục?” Cô nghi hoặc lẩm bẩm.
Ai ngờ tấm card trong tay lập tức hóa thành ánh sáng trắng, tấm card biến mất thay vào đó là một bộ đồng được gấp gọn chỉnh tề, phía dưới còn tặng kèm đôi giày da.
…
Lâm Nhất Chi hơi câm nín giũ bộ đồng phục ra, cô phát hiện nó vừa vặn là số đo của mình.
Cô trốn dưới bàn thay đồng phục và giày, xong xuôi mới cầm ba tấm card khác lên xem. Hình như vừa rồi chính là cách sử dụng tấm card này?
“Compa?” Cô chần chờ nói nhỏ. Tấm card trong tay biến mất cùng giọng nói, đồng thời một chiếc compa mới tinh xuất hiện trong tay.
Học sinh thời cấp 3 luôn nhiệt huyết tràn ngập khát khao, trên người như có dũng khí vô hạn. Vì tương lai không biết trước mà có bị đâm cho vỡ đầu chảy máu cũng vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, không dừng được bước chân.
Khi bị đầu nhọn của compa đâm vào tay, Lâm Nhất Chi mới phát hiện mình đã ngây người một lúc. Đã lâu rồi cô chưa quay lại nơi đây, dù đây là cảnh trong mơ hay là một trò chơi.
Tất cả đều sẽ có điểm cuối, không phải sao?
Nhìn ra ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy ngoài cổng trường bị màn sương mù bao phủ. Trường học đã trở thành một hòn đảo cô độc.
Cô mặc đồng phục đi ra khỏi phòng bảo vệ. Trước khi đi, cô liếc nhìn đồ dùi cui và tấm chắn chống bạo loạn trong góc tường.
Đây là một trò chơi sinh tồn.
Học sinh trên sân thể dục vẫn chưa kết thúc môn học, tất cả đều vô cùng hài hòa, chỉ là khi nhìn kỹ sẽ thấy trên sân thể dục rộng lớn như vậy mà chỉ có học sinh, không có một giáo viên nào cả. Dù là học sinh đang học tập hay đang chơi đùa, tất cả đều im lặng không phát ra âm thanh.
Trường trung học Số 1 Thanh Thủy tọa lạc trên một sườn dốc, khu dạy học ở trên núi. Đường cái dẫn đến khu dạy học dù đã có nhựa đường thì vẫn còn đá nhỏ lởm chởm. Đường nhỏ là bậc thang, bên trái rừng cây là nhà ăn.
Lâm Nhất Chi bước đi không nhanh, cô đi thong thả như tản bộ trên sân vắng, giày da đạp lên mặt đất cứng rắn tạo ra tiếng vang lộp cộp. Hai bên đường là cây cối cao to che đậy ánh nắng, đi ở trên đường sẽ rất mát lạnh, có không ít dây leo rũ xuống từ ngọn cây.
Không có gió, cũng không có tiếng côn trùng kêu.
Lâm Nhất Chi lại không thế sợ hãi, thậm chí cô còn nhỏ giọng ngân nga. Cô luôn nghĩ bây giờ đi lên liệu có nhìn thấy một phiên bản khác của mình không? Tiếng động cô tạo ra không lớn, nhưng nó vang lên trong sân trường an tĩnh thì rất dễ dàng hấp dẫn một vài thứ.
Có vài người đột nhiên lao ra chặn trước mặt cô. Bởi vì địa thế của trường hơi nghiêng, cho nên phần bên trái cao hơn là một rừng cây.
Đi từ đường lên rừng cần phải leo lên, nhưng từ rừng xuống thì dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần nhảy xuống là được, bởi vì khoảng cách không cao, sẽ không bị ngã.
Mấy người kia ẩn núp trong rừng, bọn họ đột nhiên nhảy ra, có một người không đứng vững, nhìn như bị trẹo chân, sắc mặt cô ta cũng không được tốt cho lắm.
Nhóm người này có bốn người, hai nam hai nữa. Một nam một nữ trong đó nhìn giống học sinh, vẻ mặt cả hai rất kinh hoàng. Hai người khác rõ ràng là người đã trưởng thành. Nam mặc tây trang giày da, đeo kính gọng vàng, dáng vẻ tinh anh. Nữ trang dung tinh xảo, tóc uốn lượn sóng. Người trẹo chân chính là cô gái tóc quăn này.
Người đàn ông tinh anh đẩy mắt kính hỏi: “NPC?”
Có lẽ là thấy cô mặc đồng phục cho nên nghĩ cô giống mấy học sinh kia, chẳng qua Lâm Nhất Chi không lập tức trả lời câu hỏi của anh ta mà âm thầm quan sát vẻ mặt bọn họ trước.
Người phụ nữ tóc quăn có vẻ không kiên nhẫn nhưng bị che đi rất nhanh, cô ta lôi kéo người đàn ông tinh anh, chần chờ nói nhỏ: “Hay là, chúng ta đi đi? Nhìn khủng bố quá.”
Lâm Nhất Chi lập tức cứng họng, mình khủng bố chỗ nào?
Một nam một nữ trẻ tuổi đứng sau vội vàng gật đầu, chỉ hận không thể trốn vào rừng cây ngay lập tức. Rốt cuộc ngôi trường này yên tĩnh như vậy, dọc theo đường đi gặp bao nhiêu học sinh mà không ai phát ra tiếng, chỉ có người này vừa đi vừa hát.
Nhưng khác lạ không chỉ đại diện cho nguy hiểm, thường thường cũng là cơ hội. Người đàn ông tinh anh hơi do dự, anh ta vẫn không muốn từ bỏ cơ hội này, cho nên suy tư không biết nên đào tin tức liên quan trong miệng NPC này thế nào.
Lâm Nhất Chi đang đánh giá vài người trước mắt thì tầm mắt đột nhiên mơ hồ lên, sau đó phát hiện trên đỉnh đầu bốn người này xuất hiện con số màu xanh lục. Lần lượt là 2, 4, 11, 13 ứng với học sinh nam, học sinh nữ, cô gái tóc quăn và người đàn ông tinh anh.
Con số chỉ xuất hiện trong giây lát rồi biến mất. Cô khẳng định mình không nhìn nhầm, chỉ là không biết những con số này có ý nghĩa gì.
Cô chớp mắt, giả bộ sợ hãi co rúm lại nói: “Mấy người là ai?”
“Bạn học, anh chị là phụ huynh của học sinh bị lạc đường, em biết đi ra ngoài thế nào không?” Người lên tiếng là người phụ nữ tóc quăn, cô ta vừa nói chuyện vừa dùng khuỷu tay đụng nhẹ vào người đàn ông tinh anh, ý bảo anh ta đừng nói chuyện.
Người sau cũng rất phối hợp cô ta, chỉ là ánh mắt luôn nhìn về phía ngực Lâm Nhất Chi như là ở đó có trân bảo quý hiếm gì. Hai người trẻ tuổi vẫn sợ hãi rụt rè núp ở phía sau, nữ sinh thấy người đàn ông tinh anh nhìn chằm chằm vào ngực Lâm Nhất Chi thì sắc mặt càng tái nhợt hơn.
Lâm Nhất Chi đương nhiên biết anh ta đang xem cái gì. Đồng phục của trường Trung học Số 1 Thanh Thủy là áo sơ mi và chân váy, áo sơ mi có túi ở ngực, cô để tấm card mình nhặt được ở trong đó.
Cô móc hai tấm card trong túi ra, hỏi mấy người trước mặt: “Em nhặt được cái này. Mọi người cũng có à?” Vừa nói vừa chú ý vẻ mặt bọn họ.
Nhìn thấy cô lấy tấm card ra, sắc mặt những người khác lập tức thả lỏng hơn. Nam sinh nữ sinh đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, dáng vẻ thả lỏng rõ ràng. Người phụ nữ tóc quăn và người đàn ông tinh anh đều nhìn vào tấm card trong tay cô.
Xem ra tấm card là đạo cụ quan trọng, ít nhất có thể đại diện cho thân phận “Người chơi.” Về phần nội dung trên tấm card, Lâm Nhất Chi cẩn thận, cô chỉ đưa tấm card màu trắng nhặt được sau cho họ xem.
Người phụ tóc quăn vén tóc lên tai, tươi cười hỏi: “Anh chị cũng có, em vào lâu chưa, một mình à?”
Lâm Nhất Chi cất tấm card, gật đầu đáp lại, đồng thời khó hiểu hỏi: “Em vừa vào không lâu, chuyện này là sao ạ? Rõ ràng em đang ngủ.”
Người đàn ông tinh anh nghe vậy liền âm thầm trao đổi ánh mắt với người phụ nữ tóc quăn, anh ta cũng cười khẽ nói với cô: “Thật ra bọn anh cũng không biết, không hiểu sao lại vào đây, hình như là trò chơi gì đó. Đây là loại trò chơi chạy trốn, em muốn ghép đội với bọn anh không?”
Người phụ nữ tóc quăn phụ họa: “Đúng vậy, em đi một mình nguy hiểm lắm, nhiều người lực tiện giúp đỡ nhau hơn.”
Lâm Nhất Chi đồng ý ghép đội với bọ