Chương 8: Cố gắng làm tròn vai trò của mình
Bộp! Tất cả đều rơi xuống nền gạch.
“Xin lỗi nha! Tôi sơ ý quá.”
Đồng Tịch nghiến răng nghiến lợi cúi xuống nhặt cố gắng nhịn nhục. Nhưng giây tiếp theo, cô đứng lên.
Hồ sơ trên tay cô gái vừa rồi cũng nằm gọn dưới nền gạch.
Đồng Tịch tỏ ra áy náy.
“Tôi không thấy cô đứng ở đây. Xin lỗi nha.”
“Cô…”
Sắc mặt cô ta hết trắng đến xanh. Đưa tay lên.
Đồng Tịch giữ lại cổ tay cô ta.
“Tôi có thể dễ dàng không hơn thua với bất kỳ ai. Nhưng cũng đừng hòng để người ta ức hiếp.”
“Thả ra! Cô… Cô có tin tôi nói với trưởng phòng đuổi việc cô không?”
Đồng Tịch nới lỏng tay ra.
Phịch! Cả người cô ta lăn ra nền gạch.
“Cô…” Vừa đau vừa xấu hổ.
Đồng Tịch nhún vai tỏ vẻ vô tội.
“Cô bảo tôi thả ra mà.”
Mọi người nhìn nhau khoái chí. Cô ta ỷ lại mình là người yêu của trưởng phòng liền lên mặt nên ai chẳng thích cả. Chỉ là ừ hử rồi cho qua.
Đồng Tịch cúi đầu xuống nhặt cho xong văn kiện, đứng dậy.
“Tôi xin phép đi trước.”
Đồng Tịch bước qua người cô ta ra ngoài.
Cô ta nghiến răng nghiến, ánh mắt dữ tợn.
“Đồng Tịch! Tao sẽ không để yên cho mày việc này đâu.”
Vừa đến cổng công ty, cô đã thấy chiếc xe hơi đỗ lại trước mặt.
Cô tránh sang một bên đi đường vòng.
Cánh cửa mở ra.
Là Hà Duy, anh ta nắm lấy cổ tay cô.
“Đồng Tịch, chỉ cần em cầu xin tôi, chúng ta vẫn sẽ kết hôn.”
Đồng Tịch bật cười, rút mạnh tay ra.
“Xin lỗi! Thứ tôi bỏ đi không bao giờ nhặt lại. Huống chi, tôi đã kết hôn rồi. Anh cũng đã nhìn thấy chồng tôi.”
Anh ta sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn cô. Sau một lúc lại bật cười.
“Tôi bỏ đi còn hơn tên què đó. Trò đùa của em tôi không tin đâu.”
Đồng Tịch cũng lười nói chuyện với anh ta.
“Tùy anh. Tôi phải về nấu cơm cho chồng tôi.”
“Em… Được! Tôi chóng mắt xem em diễn đến bao giờ. Lúc hối hận tìm tôi cầu xin đừng trách tôi không niệm tình xưa.”
Anh ta vọng theo quát lên.
Đồng Tịch nhắm mắt, hít sâu một hơi. Hoá ra, đó là tình yêu mà anh ta dành cho cô. Từ lúc quen anh ta, cô luôn phải nhẫn nhịn, sống theo ý anh ta. Nghĩ lại cô lại bật cười nhưng khoé mắt đã ươn ướt. Nhưng cái ngày ở cục dân chính… Cô đã từ bỏ rồi.
Sốc lại tinh thần, cô trở về nhà.
Bên trong có vẻ vắng lặng. Cô thay giày ra.
“Lục Tử Ngôn, anh đâu rồi?”
Vẫn không có tiếng người đáp lại. Lấy điện thoại ra, màn hình nhấp nháy cô lại thở dài đặt xuống bàn. Cô đúng là không có chút trách nhiệm nào… Đến cả số điện thoại mà cô cũng không hỏi. Ngồi sụp xuống ghế, cô cúi đầu. Cô cảm giác mình là một người phụ nữ thất bại.
Cạch! Cánh cửa mở ra.
Đồng Tịch ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn anh hoàn toàn khác với thường ngày.
“Em vừa khóc sao?”
Đồng Tịch liền quay đi.
“Không có. Bụi bay vào mắt thôi.”
Lục Tử Ngôn cũng không vạch trần lời nói dối của cô. Nếu cô không muốn nói, anh tuyệt đối không ép buộc.
“Anh đi đâu vậy? Tôi muốn gọi cho anh nhưng quên mất…”
Nói đến đây cô lại ngập ngừng. Phải, cô không nên quản quá nhiều vào cuộc sống riêng của anh. Hai người kết hôn chỉ là… Cô không biết mối quan hệ hôn nhân này gọi thế nào mới đúng.
Trái lại với suy nghĩ của cô.
“Xin lỗi em. Do tôi không suy nghĩ thấu đáo.”
Giọng nói anh lúc nào cũng vậy, trầm thấp ôn nhu. Làm người đối diện luôn cảm giác tin tưởng một cách kì lạ.
“Tôi, à không phải như anh nghĩ đâu. Tôi lo lắng cho anh một mình ra bên ngoài bất tiện thôi.”
Càng giải thích cô càng muốn cắn lưỡi mình cho rồi.
Anh mỉm cười.
“Em suy nghĩ nhiều.”
Đồng Tịch lặng người nhìn anh. Lục Tử Ngôn này là người thế nào? Sao cô không thể nhìn thấu được.
Anh đưa điện thoại trong tay mình cho cô.
Đồng Tịch nhận lấy, tự dưng trong lòng lại hơi bối rối.
“Có mật khẩu không?”
“Tôi không có thói quen đó.”
Đồng Tịch lại nhìn anh lần nữa. Ai cũng cần có sự riêng tư không phải sao. Nhưng đúng như anh nói, vừa ấn lên điện thoại đã mở.
Cô gõ số điện thoại của mình mới ấn gọi sang.
“Trả lại anh.”
Anh nhận lấy đặt lên bàn bên cạnh.
Cô nhìn dãy số điện thoại của anh trong lòng có chút khó tin. Cô nửa thật nửa đùa nói.
“Số này không phải ai cũng có thể mua được.”
“Chắc là do tôi may mắn. Hoặc ở nơi tôi sống họ không xem trọng số điện thoại như ở đây.”
Đồng Tịch nhìn vẻ thản nhiên của anh. Chắc mình lại suy nghĩ nhiều. Mà thật sự Lục Tử Ngôn không phải người ở đây. Anh nói đây chỉ là quê mẹ. Nhưng cô cũng không dám hỏi quá nhiều.
“Anh đi đâu vậy?”
“Hít thở không khí một chút thôi. Tôi không nghĩ lại làm em lo lắng. Lần sau, tôi sẽ chú ý hơn.”
Quả thật như vậy, anh lần đầu tiên làm chồng người khác. Vẫn còn nhiều thứ để học…
Đồng Tịch nhìn thời gian đã hơn bảy giờ ba mươi phút chiều. Cũng tại Hà Duy cản trở nên cô trở về hơi muộn.
“Để tôi vào nấu gì đó để anh ăn tạm. Lúc nảy, tôi có hơi vội nên quên mua thức ăn rồi.”
Anh gật đầu.
Rất nhanh, hai bát mì trứng nóng hầm hập đã được bê ra. Cô quan sát xem phản ứng của anh.
Vẫn như cũ, anh cầm đũa lên đưa về phía cô.
“Lau sạch sẽ rồi.”
Đồng Tịch nhận lấy… Dù chỉ là hành động nhỏ nhưng lại vô cùng ấm áp.
“Lần sau, tôi sẽ không như vậy nữa.”
Cô nói khá nhỏ cũng như tự nói với chính bản thân mình.
Dường như giữa hai người có một sự đồng điệu một cách kì lạ. Ở chung một nhà nhưng lại chẳng hề ảnh hưởng đến đối phương. Mà ngược lại cứ như hai người đang phụ trợ những gì người kia còn thiếu sót. Chỉ mới mấy ngày, hai người đã dần quen thuộc với cuộc sống hiện tại.
Lục Tử Ngôn nâng mắt nhìn cô. Anh cũng không biết tại sao, đối với cô gái này chỉ là muốn bảo vệ.
Đồng Tịch cũng ngẩng mặt lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Đồng Tịch hơi xấu hổ.
“Xin lỗi! Tôi đã nói sẽ lo cho anh mà cứ bắt chịu khổ cùng tôi. Nhưng anh yên tâm, lần sau sẽ không cho anh ăn mì nữa đâu.”
Lục Tử Ngôn đưa tay ra lau lên khoé miệng cô. Đầu ngón tay vô tình chạm môi cô.
Đồng Tịch cũng bị hành động của anh làm cho ngơ ngác.
Nhưng cảm xúc vừa rồi… Là sao? Đến cô cũng không hiểu bản thân mình sinh ra cảm giác gì.