Chương 55: Đại kết cục (Hoàn)
Lục Tử Ngôn đứng trước tượng phật chấp tay. Một người chưa bao giờ tin vào thần phật như anh lại đến đây.
“Con Louis Lục cầu xin người đừng mang người vợ con yêu thương nhất rời khỏi thế gian này. Chỉ cần cô ấy tỉnh lại, con nguyện dùng một nửa tuổi thọ của con đánh đổi. Nguyện khi nhắm mắt cũng cùng cô ấy. Cầu xin người.”
Từ bật thứ nhất anh quỳ xuống dập đầu.
Vẫn câu nói đó lập đi lập lại.
Tần Tề không thể nào tin được. Một người như anh lại… Ba quỳ chín lạy. Mà nơi này đến chín mươi chín bật thang để đến chính điện.
“Cậu điên rồi. Chúng ta về thôi.”
Lục Tử Ngôn hất tay anh ta ra tiếp tục quỳ, lạy… Khấn nguyện.
Anh ta khuyên thế nào cũng vô ích chỉ đành lặng lẽ theo sau.
Máu nhỏ xuống nền tuyết trắng… Như đóa hoa đỏ rực vô cùng chói mắt.
Tần Tề siết chặt tay lại.
Cứ như thế cuối cùng cũng đến chính điện.
“Cầu xin người.” Ánh mắt anh dường như bị sương bao phủ, cả người như không còn sức ngã xuống.
Tần Tề vội vàng đỡ lấy anh.
“Louis! Louis.”
[…]
Bệnh viện quốc tế Lăng Thành.
Lục Tử Ngôn do mất sức nên ngất đi. Sau khi truyền dịch, xử lý vết thương thì đã ổn định.
Anh mở mắt ra, giật chiếc kim tiêm trên tay mình ra.
“Louis! Cậu làm gì vậy hả? Cậu muốn chết lắm à.”
“Tôi muốn gặp Tịch Nhi! Cô ấy thế nào rồi.”
Anh đẩy tay Tần Tề ra.
Tần Tề bất lực bước theo sau. Tên này sao lại cứng đầu như vậy hả.
Lục Tử Ngôn mở cửa bước vào từ từ bước về phía giường bệnh. Mọi hành động đều rất nhẹ nhàng như sợ làm cô giật mình vậy.
Anh ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô áp lên mặt mình.
“Anh về rồi. Em đừng sợ… Anh ở đây. Em đừng ngủ nữa được không? Tịch Nhi! Ngủ đủ rồi tỉnh lại đi em.”
[…]
Buổi tối thứ hai khi tuyết rơi. Mọi thứ vẫn an tĩnh như vậy.
Bàn tay nhỏ lạnh lẽo trong tay anh khẽ động.
Dù rất nhỏ nhưng Lục Tử Ngôn vẫn nhận ra được.
“Bà xã! Bà xã!”
Anh kích động ấn chuông gọi bác sĩ.
Ở bên ngoài, anh đi tới đi lui, tay siết chặt vào nhau.
“Boss! Phu nhân sẽ không sao đâu. Anh ngồi xuống đi.”
“Baba!”
Giọng nói bập bẹ trong tay Lâm Anh vang lên.
Lục Tử Ngôn khựng lại nhìn sang. Là con gái anh sao? Con bé vừa gọi baba. Đã lớn như vậy rồi.
Lâm Anh cũng sửng sốt.
“Con bé thật lanh lợi. Mới đó đã gọi baba được rồi.”
Cửa phòng bệnh cuối cùng cũng mở ra.
Lục Tử Ngôn lo lắng.
“Vợ tôi thế nào rồi!”
Mọi người ở đây ai không biết anh. Mấy tháng nay đã lấy đi không ít nước mắt của họ. Cũng không để anh lo lắng thêm. Vị bác sĩ nở nụ cười.
“Chúc mừng cậu, vợ cậu có dấu hiệu tỉnh lại. Đúng là kì tích.”
“Thật!”
Lục Tử Ngôn rơi nước mắt nhưng lại là giọt nước mắt của hạnh phúc. Cám ơn người đã từ bi trả Đồng Tịch lại cho con.
Anh bước nhanh vào trong.
[…]
Khoảng thời gian sau đó, số lần Đồng Tịch tỉnh lại nhiều hơn. Có lúc còn mỉm cười nhìn anh.
Sau hai tháng, cô cũng đã không cần thiết bị hỗ trợ. Cô có thể tự ăn, nói chuyện mặc dù có chút khó khăn. Nhưng Lục Tử Ngôn luôn bên cạnh. Động viên cô.
“Há miệng, ăn một chút nữa.”
“Em, no rồi.”
“Uống chút nước.”
Đồng Tịch gật đầu.
Uống một ngụm nước nhỏ, cô mỉm cười đưa tay lên mặt anh.
“Ông xã! Cám ơn anh không từ bỏ em.”
Anh nắm lấy tay cô cọ cọ.
“Em đừng nói như vậy. Câu đó phải là anh nói đúng hơn.”
Đồng Tịch mỉm cười.
[…]
Còn về phía Lâm Anh.
Cô gặp lại chồng trước Trần Kiệt.
Khi gặp cô đi khám thai anh ta có chút sững sờ như bị trời trồng. Nếu như cô mang thai vậy là vấn đề là do anh ta. Vậy đứa con mà anh ta xem như bảo bối đó…
Lâm Anh cũng nhìn thấy chào hỏi vài câu.
“Chào anh!”
“Chào em! Em đi khám thai sao?”
“Đúng vậy. Chồng em gửi xe rồi sẽ vào nhanh thôi.”
“Có vẻ em rất hạnh phúc.”
Lâm Anh mỉm cười.
“Anh ấy không chê em từng kết hôn. Còn rất thương yêu hai mẹ con. Cuộc sống của anh hiện tại thế nào, có tốt không?”
Trần Kiệt vừa muốn nói gì đó thì đã thấy bên cạnh Lâm Anh có người đàn ông xuất hiện. Là người mà trước kia cô giới thiệu là người yêu của mình. Hoá ra là sự thật.
Lâm Anh quay lại.
“Vừa rồi ánh định nói gì?”
Trần Kiệt lắc đầu.
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Bước qua nhau, chỉ một người tiếc nuối về quá khứ.
[…]
Cuối cùng, cô cũng được xuất viện trở về nhà.
Bước vào căn nhà quen thuộc ấm áp, không còn gì bằng. Tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô.
Lúc này, bé gái nhỏ nhắn với đôi mắt to tròn chạy ra.
“Mami! Baba về rồi.”
Đồng Tịch khựng lại nhìn anh.
“Tiểu Niệm!”
Lục Tử Ngôn mỉm cười, đỡ cô ngồi xuống ghế. Anh cúi xuống bế bé con lên.
“Anh đã đổi tên con bé là Niệm Từ.”
“Sao lại đổi?”
Cô có chút khó hiểu nhìn anh, ôm bé con vào lòng. Cả nhà ba người cuối cùng cũng đoàn tụ bên nhau.
Anh ôm trọn hai mẹ con vào lòng.
“Đức Phật từ bi đã trả em lại cho anh.”
[…]
Đến tận nhiều năm về sau, cô mới biết lí do. Gặp đúng người bạn sẽ luôn hạnh phúc. Vì anh ấy sẵn sàng gánh vác tất cả để bạn được bình an. Cuộc hôn nhân tưởng chừng rất bình thường nhưng lại là cả bầu trời của cô về sau. Cám ơn anh, một tình yêu trọn vẹn nhất.