Chương 49: Hối hận muộn màng
“Em sao vậy?”
Đồng Tịch nắm lấy tay anh.
“Ông xã! Bà nội, em… Lúc anh vừa rời khỏi bà đã chạy ra ngoài. Em và mọi người đã chia ra tìm nhưng…”
Anh áp lên mặt cô.
“Anh đã cho người đưa bà về nhà an toàn. Em đừng hốt hoảng như vậy.”
Đồng Tịch như thở phào. Lúc đó, ánh mắt ông ta rất đáng sợ. Rất may mắn là anh đã xuất hiện kịp lúc. Nếu không cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
[…]
Tô Khuynh uống khá say ngồi co rút lại ở mộ của chồng mình. Chính tay bà tiếp tay để Lục Tôn hại chết ông. Càng nhớ đến những việc ấy bà lại khó chịu bấy nhiêu. Đã hơn tám giờ tối, gió càng thêm lạnh.
“Lục Chính! Ông hận tôi lắm đúng không? Cũng phải thôi, đến tôi còn hận chính bản thân mình.”
Càng nói bà càng cười lớn nhưng nước mắt vẫn rơi xuống. Giọt nước mắt của sự hối tiếc nhưng tất cả đã muộn màng.
Bóng người cao gầy thoáng che lấy ánh sáng mờ ảo nơi bà đang ngồi. Tô Khuynh từ từ ngẩng mặt lên.
Lục Tử Ngôn khụy xuống khoát áo lên người bà.
“Mẹ cảm thấy ngồi ở đây tự trách bản thân mình có ích sao. Đó là mẹ cam tâm tình nguyện không ai ép buộc mẹ cả.”
Bà siết chặt chiếc áo khoác trong tay nhìn anh.
“Louis! Con có thể tha thứ cho mẹ không?”
Anh đứng dậy.
“Con không có quyền nói tha thứ hay không. Dù có hận mẹ thì vẫn không thể từ bỏ dòng máu đang chảy trong người mình. Còn tha thứ… Mỗi lần nhắc đến cái chết của ba, mẹ cảm thấy mình có buông bỏ được không.”
Tô Khuynh im lặng. Bà biết bản thân mình không có tư cách để làm mẹ. Sau tất cả, bà lại dành tình yêu thương mù quáng cho người không cùng huyết thống. Đẩy con trai mình vào vũng bùn, rất may mắn anh đã tự mình đứng dậy sao bao vấp ngã.
Cả hai đều im lặng.
Bà hít sâu một hơi, loạng choạng đứng dậy lẩm bẩm một mình.
“Mẹ đã sai ở đâu. Mẹ sẽ chuộc tội ở đó.”
Anh cũng không nói gì nhìn bà khuất xa dần.
Quả thật, anh cũng là con người… Anh vừa hận và cũng thương bà.
Để bà sớm nhận ra bản chất của người đàn ông đó. Về sau, bà sẽ không chịu nhiều tổn thương hơn.
[…]
Trở về nhà.
Tô Khuynh bước lên phòng.
Nhìn căn phòng trống rỗng đến lạ… Hay là do lòng bà đã lạnh rồi.
Lúc này, Lục Tôn từ ngoài bước vào vừa nhìn thấy Tô Khuynh có chút khựng lại rất nhanh liền lo lắng.
“Em uống rượu sao? Em có biết anh rất lo cho không?”
Tô Khuynh nhìn ông trông bộ vets đen chỉnh tề, cong môi.
“Anh ra ngoài tìm em à.”
Lục Tôn nhíu mày, xong liền ngồi xuống bên cạnh.
“Tất nhiên rồi. Cả buổi không gặp em khiến anh lo lắng sắp phát điên lên.”
Tô Khuynh nhoài người dậy ôm lấy ông ta. Vẫn dáng vẻ như ngày thường.
“Anh thật tốt. Trên thế gian này chỉ có anh vẫn quan tâm em như vậy.”
“Được rồi. Em nằm nghỉ đi. Anh đi tắm đã.”
“Được!”
Vừa thấy ông ta khuất sau cánh cửa phòng tắm, nụ cười của bà cũng dần thu lại. Tay siết chặt lại đến móng tay đâm vào lòng bàn tay. Tôi sẽ lấy lại tất cả những thứ thuộc về tôi.
[…]
***
Quay lại trang trại S.
Mấy ngày nay, hai người đưa bà nội đến đây chơi. Dù sao không khí trong lành cũng rất tốt cho sức khỏe của bà.
Anh và cô ngồi trên xích đu nhìn về phía vườn hoa mẫu đơn ánh kim nở rộ.
“Ông xã! Anh biết em đang nghĩ gì không?”
“Nghĩ gì?”
“Không phải anh rất lợi hại sao?”
Anh lắc đầu.
“Anh cũng là con người bình thường mà thôi.”
“Em…”
Chưa kịp nói hết câu đã bị bà chen ngang.
“Bắt được Tiểu Lục Bảo, Tiểu tiên nữ rồi.”
“Bà là lợi hại nhất.”
Lục Tử Ngôn khẽ cười khen ngợi bà.
“Haha… Bà là nhất. Tiểu tiên nữ! Bà giao Tiểu Lục Bảo cho cháu. Cháu phải bên cạnh chăm 6nó giúp bà. Nó rất nghịch ngợm.”
Bà cười đến rạng rỡ, nếp nhăn càng rõ ràng hơn.
Đồng Tịch nắm lấy tay anh.
“Tiểu Lục Bảo nghe bà dặn dò gì chưa. Từ nay phải nghe lời, nếu không tiểu tiên nữ sẽ đánh mông.”
“Đánh mông! Đánh mông đó. Sẽ rất đau nha Tiểu Lục Bảo.”
Lục Tử Ngôn thật sự cạn lời với hai người.
Bà nội lúc này lại chạy về phía thảm cỏ ngồi xuống để nhìn những chú bướm lượn lờ bên hoa. Ánh mắt thích thú như một đứa trẻ.
“Ông xã! Tại sao anh không đưa bà đến bệnh viện?”
“Đã từng… Nhưng nổi đau lớn nhất của đời người chính là sinh ly tử biệt. Ông rất yêu thương bà cũng như không muốn bà gánh nổi đau đó. Cứ như vậy cũng là một điều tốt.”
Đồng Tịch gật đầu. Cô cũng hiểu nổi khổ tâm của anh. Nhìn thấy bà vui vẻ như vậy, cô cũng không muốn bà nhớ đến chuyện đau lòng trước kia.
“Ông xã! Vậy nếu như sau này giữa chúng ta có…”
Anh ôm cô vào lòng, cắt ngang.
“Đừng nói đến những việc đó Tịch Nhi.”
Đồng Tịch mỉm cười… Vì lời hứa.
[…]
Quay lại phía Lục Tôn.
Xác định Tô Khuynh đã đến công ty, ông ta cũng thay quần áo ra ngoài.
Lúc chiếc xe lướt qua.
Ở một góc khuất, chiếc xe khác lại rẻ vào đoạn đường.
Ông ta luôn rất cầu toàn nên sẽ đánh vòng rất nhiều điểm đến khác nhau để không bị ai chú ý.
Cuối cùng, ông ta cũng dừng lại ở một khách sạn cao cấp.
Bước vào trong.
Đến căn phòng đã được đặt sẵn.
Cửa phòng mở ra, giọng của người phụ nữ vang lên vô cùng ngọt ngào.
“Anh sao giờ mới đến. Hay lại bị bà vợ già giữ ở nhà.”
“Bà ta làm sao có thể giữ được anh. Ngoan nào, anh sẽ cho em thêm tiền mua sắm.”
“Anh không sợ bà ta sẽ không để Lục Thị lại cho anh sao?”
“Bà ta làm sao dám. Đến con trai mình, bà ta còn bỏ được để dỗ dành anh mà.”
“Anh thật lợi hại!”
[…]
Có một điều ông ta không bao giờ ngờ tới, tất cả những việc này điều được Tô Khuynh nghe rõ.
Bà siết chặt tay lại cố gắng áp xuống cảm xúc của mình. Lẳng lặng xoay người rời đi.