Chương 45: Viên kẹo đường
“Em cần mua quà gì không? Em như vậy ông nội và ba có trách em không?”
“Anh đã chuẩn bị rồi. Em không cần lo lắng, ông và ba sẽ rất thích em.”
“Thật không?”
Anh gật đầu.
Cô không biết quà anh chuẩn bị là gì nhưng phía sau cô chỉ nhìn thấy hoa cúc trắng và trái cây. Tại sao, anh lại mua hoa này.
Xe cuối cùng cũng đến nơi.
Anh bước xuống mở cửa xe cho cô, tay còn chắn phía trên đỉnh đầu để cô được an toàn.
Đồng Tịch không giấu nổi hạnh phúc của mình. Đúng là anh chồng hoàn hảo mà.
Cô nhìn xung quanh chợt khựng lại. Sao lại là…
Anh lấy hoa, trái cây rồi nhìn cô.
“Vào thôi em.”
Cô gật đầu bước sau anh.
Nơi này là phần mộ thuộc về nhà họ Lục. Mọi thứ xung quanh trang trí rất đơn giản, trang trọng không phô trương như những nhà tài phiệt thường thấy.
Anh đi đến hai ngôi mộ liền kề nhau đặt hoa và trái cây xuống.
Đồng Tịch nhìn xung quanh rõ ràng không có ai khác vậy ba và ông nội anh ở đâu.
“Con đến thăm hai người.”
Giờ này cô mới chú ý đến bức ảnh trên bia mộ.
Vậy là…
“Đồng Tịch vợ con. Hôm nay, con đưa cô ấy đến thăm hai người.”
Cô cũng cúi đầu theo anh, sự căng thẳng của cô cũng không còn.
“Chào ông! Chào ba!”
Anh mỉm cười nhìn cô.
“Họ nhất định sẽ rất thích em.”
“Vâng! Ba, ông nội con hứa nhất định sẽ chăm sóc Tử Ngôn thật tốt. “
[…]
Ở lại hơn nửa tiếng đồng hồ, anh nắm lấy tay đứng dậy rời khỏi.
Ngồi vào trong xe. Anh đưa cô đến một nơi khác.
Lúc gần đến nơi, anh nhắc nhở cô một việc.
“Khi vào trong, em cứ qua loa là được. Bà anh không được tỉnh táo lắm kể từ lúc ba và ông mất.”
“Bà ở đây sao?”
“Ừm! Bà muốn ở lại đây.”
Ngôi biệt thự rộng lớn nhìn có chút cổ xưa. Chắc hẳn là đã rất lâu rồi.
Tuy nhiên đi sâu vào trong nơi này không phải nhiều người như cô nghĩ. Khá vắng vẻ, chỉ một vài người chăm sóc cây cảnh.
Vừa đến cánh cửa lớn. Cô đã nghe giọng nói có phần rung rẩy nhưng lại có chút trẻ con.
“Tôi muốn gặp Tiểu Lục Bảo. Tôi muốn gặp Tiểu Lục Bảo.”
“Bà Lục, tiểu thiếu gia đã lớn cậu ấy bận rất nhiều việc không thể cn ở nhà được.”
“Không phải. Hôm qua nó còn chơi với tôi mà. Các người giấu nó ở đâu rồi.”
Đồng Tịch khựng lại khi nhìn rõ người đang la khóc bên trong. Bà khá nhỏ nhắn cùng với nếp nhăn của thời gian in hằn. Nhưng lời nói lại…
Lục Tử Ngôn nắm lấy tay cô.
“Khiến em sợ rồi.”
“A… Tiểu Lục Bảo của bà. Mấy người thầy không Tiểu Lục Bảo đang ở đây.”
Bà ôm anh khóc.
“Cháu ở đây. Bà đừng khóc rất xấu.”
“Không Khóc. Bà không muốn xấu đâu.”
Người phụ nữ trung niên vừa nhìn thấy anh cũng giật mình, ứa nước mắt.
“Thiếu gia! Cậu khỏe lại rồi. Tốt quá!”
Cô nhìn tình cảm họ đối với Lục Tử Ngôn cũng biết anh rất được mọi người yêu mến.
Bỗng bà nhìn phía sau cháu trai mình, trợn to mắt.
Đồng Tịch cũng bị hù sợ lùi về sau.
Nhưng khi bà cất tiếng nói thì cô ngơ ngác.
“Tiểu tiên nữ. Cháu thấy không Tiểu Lục Bảo. Tiểu tiên nữ xuống chơi cùng bà.”
Anh giữ bà lại.
“Xin lỗi em. Bà chỉ nhớ khoảng thời gian anh còn nhỏ thôi. Ngoài ra, bà không biết gì cả.”
“Em…”
“Tiểu Lục Bảo bà muốn gặp tiên mà. Bà muốn gặp tiên nữ.”
Lục Tử Ngôn đưa tay lên môi.
“Xuỵt! Bà lớn tiếng là tiểu tiên nữ trốn mất đó.”
Bà cũng gật đầu làm y hệt như anh. Tiểu tiên nữ sẽ chạy mất thì ai chơi với Tiểu Lục Bảo yêu quý của bà đây.
Cuối cùng, bà cũng an tĩnh lại. Ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Đồng Tịch ngồi ở ghế đối diện nhìn anh.
Lục Tử Ngôn đang đút cháo cho bà.
“Ngon lắm! Tiểu Lục Bảo cũng ăn đi.”
“Được!”
Anh nếm một chút mỉm cười.
“Rất ngon. Bà ăn nhiều một chút mới có sức chơi với cháu.”
“Ăn nhiều. Bà sẽ ăn thật nhiều.”
[…]
Sau khi ăn uống xong, bà cũng chịu đi ngủ.
Lúc này, anh mới trở về phòng.
Anh thấy cô vẫn ngồi trên giường đi đến ngồi xuống bên cạnh.
“Em sao vậy? Không thoải mái à.”
Đồng Tịch lắc đầu ôm lấy anh.
“Ông xã!”
Anh vuốt ve mái tóc cô.
“Anh không sao.”
Anh biết cô đang lo lắng cho mình. Nhưng cô chính là bù đắp lớn nhất mà ông trời ưu ái dành cho anh.
“Ngoan! Ngủ một giấc cho khỏe rồi mình về nhà.”
“Ừm!”
“Anh đi tắm đã.”
Đồng Tịch gật gật đầu.
Anh giúp cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp ngang người cô, cúi xuống hôn lên trán.
Đồng Tịch nhìn anh bước vào phòng tắm, tay siết chặt góc chăn.
Bất ngờ cánh cửa mở ra.
Đồng Tịch giật mình nhìn người bước vào. Cô ngồi dậy khẽ lên tiếng.
“Bà!”
Bà giấu vật gì đó sau lưng nhìn xung quanh như sợ ai đó trộm mất vật gì quý giá. Tiến về phía giường.
“Tiểu tiên nữ cho cháu viên kẹo đường. Nhưng phải hứa phải bảo vệ Tiểu Lục Bảo của bà. Người xấu rất nhiều…”
Đồng Tịch nhìn viên kẹo trên tay bà một lúc lâu, chậm chạp đưa tay ra.
Nụ cười của bà càng lúc càng sâu hơn. Chắc chắn là bà đang rất vui.
“Cháu hứa.”
“Tiểu tiên nữ thật tốt.”
Bà nhìn xung quanh nói nhỏ.
“Tiểu tiên nữ đừng để Tiểu Lục Bảo nhìn thấy. Không thôi nó lại giận bà.”
“Vâng! Cháu hứa sẽ không nói.”
Cô vờ giấu viên kẹo đường phía sau.
Bà cười hài lòng.
“Bà đi ngủ nha. Tiểu tiên nữ, nhớ lời hứa của chúng ta đó.”
Bà đưa ngón tay ra.
Đồng Tịch mỉm cười đưa tay ra áp lên ngón tay bà.
Lúc này, bà mới hài lòng lén lút ra ngoài. Còn khép cả cửa lại.
Đồng Tịch nhìn viên kẹo đường. Bà như vậy cũng tốt… Sẽ không phải buồn phiền, không hơn thua tranh giành.