Chương 41: Lòng tin đặt sai người
Cô đi vào trong rửa mặt, cũng sắp đến giờ tan làm rồi.
Vừa bước ra, cô mở điện thoại lên xem. Đến tận ba cuộc gọi nhỡ từ mẹ. Cô lo lắng, ấn gọi lại.
Rất nhanh bên kia đã nghe máy. Giọng bà có chút buồn bã.
[Tiểu Tịch! Mẹ muốn gặp con có được không?]
Đồng Tịch nhíu mày.
“Mẹ sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
[Tối nay, mẹ và em con phải trở về nhà rồi. Nên mẹ muốn gặp con ăn bữa cơm tạm biệt. Có thể lâu lắm mới có thể gặp lại con.]
Đồng Tịch siết chặt điện thoại trong tay.
“Được! Mẹ nhắn địa chỉ sang cho con. Con sẽ đến ngay.”
[…]
Cuộc gọi kết thúc, Đồng Tịch nhìn địa chỉ mím môi. Mới gặp lại mẹ vậy mà sắp phải rời xa nữa rồi. Cô lấy chiếc túi xách bước ra ngoài.
Vừa đến cổng, cô nhìn thấy Tô An Kiều bước ra khỏi phòng nhân sự.
“Tô An Kiều sao lại xuất hiện ở đây?”
Nhưng cô cũng không mấy bận tâm, bước lên xe.
[…]
Vừa bước khỏi xe, đi vào trong.
Mẹ cô đang ngồi cùng Trần Tiểu Linh.
Vừa trông thấy cô, bà liền đứng dậy.
“Con đến rồi.”
Đồng Tịch đi đến ôm bà.
“Mẹ sao lại gấp gáp như vậy. Con có thể giúp gì cho mẹ không?”
Lời nói của cô khiến bà không tự nhiên nhìn xuống Trần Tiểu Linh.
“Không cần đâu. Chỉ một chút việc riêng thôi. Ngồi xuống đi.”
“Vâng!”
Món ăn rất nhanh đã mang ra.
Bà gấp rất nhiều món ăn vào chén cô dịu giọng.
“Ăn nhiều vào.”
“Cám ơn mẹ.”
Tất nhiên, cô sẽ không nghi ngờ gì.
Hai người nhìn nhau khi thấy Đồng Tịch cho thức ăn vào miệng.
Trần Tiểu Linh nhếch môi. Ăn cho no vào. Rồi xem cô còn ăn nổi nữa không.
[…]
Lục Tử Ngôn đến TS nhưng lại không có cô. Bảo vệ chỉ nói thấy cô gấp gáp rời khỏi.
Anh muốn cho cô sự bất ngờ nhưng giờ đến anh lo lắng rồi.
Lấy điện thoại ra gọi đi.
Bên kia.
Đồng Tịch cảm giác có hơi buồn ngủ, đầu hơi choáng. Cố gắng mở mắt ra để lấy điện thoại.
Nhưng lại bị Trần Tiểu Linh giữ lại.
Điện thoại rơi xuống nền gạch. Đồng Tịch muốn đưa tay nhặt lên nhưng không thể.
Cô mơ mơ hồ hồ gục xuống bàn. Cô vẫn chưa hoàn toàn mất hết tri thức. Đã xảy ra chuyện gì, sao mình không còn sức lực gì cả.
“Chắc nó đã ngắm thuốc rồi. Giờ phải làm sao đây?”
Lại nghe giọng người mẹ mà cô tin tưởng thốt lên những lời khiến tim cô rất đau. Nước mắt cô rơi xuống.
“Mẹ giúp con đưa nó đến khách sạn A đi. Rồi sao đó chúng ta cứ chờ kết quả là được.”
“Nhưng… Có ổn không?”
“Mẹ đừng lo. Con đã sắp xếp cả rồi. Cảnh nó được đàn ông chăm sóc sẽ vô cùng sắc nét. Con sẽ cho người gửi cho anh ấy xem. Đến lúc đó, xem nó còn mặt mũi gì để gặp Louis. Anh ấy chỉ có thể là của con.”
Điện thoại vẫn hiện lên cuộc gọi. Nhưng họ không thể nào làm gì được đành cất vào trong túi xách mặc cho nó reo lên.
Hai người bịt kín mặt, đỡ lấy cô ra ngoài.
[…]
Lục Tử Ngôn nhíu mày nhìn vị trí của cô rõ ràng đang di chuyển. Rồi mất hết tín hiệu.
“Mẹ kiếp!”
Tiêu Quang vừa nhận được lệnh liền cho người truy xuất camera tất cả đoạn đường không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vừa nhìn thấy boss nhà mình chưa kịp kinh ngạc đã bị doạ sợ đến nơi rồi.
Cuối cùng cũng tìm đến chiếc xe mà cô đã lên trước đó.
Lục Tử Ngôn tóm lấy áo tên tài xế, lạnh giọng.
“Đồng Tịch ở đâu?”
Người đàn ông nuốt nước bọt lắp bắp. Người gì mà đáng sợ như vậy. Ông ta rung rẩy chỉ đến căn phòng ăn mà trước đó cô đã vào.
Bị ném sang một bên.
Lục Tử Ngôn cùng Tiêu Quang bước vào trong. Những người còn lại ở bên ngoài chờ.
Ai cũng nuốt nước bọt nhìn nhau. Vào nhà hàng sao lại sát khí như vậy.
Đạp cửa đi vào trong.
Lục Tử Ngôn tóm lấy cổ áo tên quản lý.
“Người đâu?”
Ông ta nuốt nước bọt.
“Vừa, vừa rồi ở trong này mà. Tôi… Tôi, tôi sẽ cho người xem lại camera. Lục tổng bước giận.”
Lục Tử Ngôn vuốt tóc lên. Muốn chết mà… Tôi sẽ cho tất cả cùng chết một lượt.
Tiêu Quang chưa bao giờ thấy boss nhà mình như vậy cả. Phu nhân hiền lành như vậy ai lại muốn hãm hại cô ấy chứ.
Hình ảnh mờ không rõ ràng nhưng Đồng Tịch không còn tỉnh táo.
“Boss! Chuyện này…”
Lục Tử Ngôn bước ra ngoài. Vừa lên xe đã tìm được vị trí hai người đã đưa Đồng Tịch đi.
Tiêu Quang bên cạnh cũng toát mồ hôi.
“Boss! Phu nhân hiền lành như vậy sẽ không sao. Sẽ sớm tìm được phu nhân thôi.”
Lục Tử Ngôn cố gắng bình tĩnh.
Rất nhanh, một vài hình ảnh có liên quan đã được gửi đến.
“Boss Lục!”
Lục Tử Ngôn nhíu mày. Tay anh siết chặt lại.
“Lái nhanh lên.”
“Vâng!”
Tăng hết công suất. Với hy vọng sẽ không đến muộn. Nếu phu nhân thật sự xảy ra chuyện không biết boss sẽ nổi điên thế nào.
Lục Tử Ngôn thật sự rất sợ… Lần đầu tiên, anh sợ như vậy. Nếu như anh chậm một bước, Tịch Nhi của anh sẽ ra sao đây.