Chương 39: Đến thăm nhà
“Anh bận à?”
“Không, anh chỉ sắp xếp một số việc thôi. Cũng gần cuối năm rồi.”
“Nghỉ tay ăn cơm. Em có mua vài món ngon cho anh.”
Lục Tử Ngôn gấp laptop lại, nắm lấy tay cô hôn lên.
“Sau này ra ngoài nhớ mặc áo vào. Tay em lạnh lắm.”
“Em biết rồi. Để em mang ra cho anh.”
“Cám ơn em!”
Đồng Tịch đứng thẳng người dậy bước vào trong.
Lục Tử Ngôn gõ tay xoay xoay chiếc nhẫn trên tay mình.
Đồng Tịch lấy thức ăn ra đặt lên bàn, cô nhìn anh.
“Ông xã! Anh sao vậy?”
Lục Tử Ngôn cong môi.
“Không có.”
“Anh ăn cơm. Em đi tắm đã.”
“Ừm!”
Đồng Tịch bước vào trong phòng.
Một âm báo tin nhắn vang lên.
Anh mở ra xem, hình ảnh và một số thông tin được gửi đến. Anh khẽ nhíu mày…
Lại một cuộc gọi đến.
Đúng là một ngày với quá nhiều chuyện phiền toái.
Anh ấn nghe.
[Louis! Khi nào con về Lăng Thành. Cũng sắp đến cuối năm. Mẹ hy vọng, gia đình chúng ta có thể họp mặt, ăn bữa cơm. Được không?]
“Được rồi. Sắp xếp xong TS con sẽ về.”
[Vậy thì tốt quá.]
Lục Tử Ngôn tắt máy, xoa xoa thái dương.
“Ba! Mẹ luôn mù quáng như vậy. Con có thể dung túng bà ấy nhưng không có nghĩa là mãi mãi.”
Lúc ba Lục Tử Ngôn mất chỉ hy vọng anh có thể bao dung cho bà ấy. Có lẽ, ba anh rất yêu mẹ. Ngược lại, mẹ anh luôn sống trong sự ích kỷ của bản thân. Chưa bao giờ nhận ra sai lầm của mình.
[…]
Tại một nơi khác.
Tô An Kiều cuối cùng cũng tìm được con rùa rụt cổ Hà Duy. Khoảng thời gian qua anh ta biến mất khiến cho cô ta bị bạn bè cười nhạo.
Đạp giày cao gót bước vào trong.
Thoáng một cái đã nhìn thấy anh ta ngồi ở quầy rượu.
Cô ta tức giận giật ly rượu trên tay Hà Duy.
Hà Duy tức giận.
“Là ai…”
Nhìn thấy là Tô An Kiều anh ta ngồi xuống.
“Cô đến đây làm gì?”
“Người hỏi câu đó là tôi mới đúng. Mấy nay, anh đã đi đâu. Anh có biết tôi bị mọi người cười nhạo ra sao không? Còn nữa, Đồng Tịch mà anh khinh thường nay đã là Lục phu nhân đệ nhất Lăng Thành rồi.”
Hà Duy cười khuẩy.
“Cô nói với tôi có ích gì.”
“Anh…”
“Cô xem đi. Một chủ nhà hàng nhỏ nhoi cô kêu tôi làm gì được tập đoàn TS đó.”
Tô An Kiều ngồi xuống ghế uống cạn ly rượu vừa rồi. Đúng vậy, Hà Duy có thể làm gì chứ.
“Tại sao nó lại may mắn như vậy chứ.”
Hà Duy lườm cô ta một cái.
“Nhưng yên tâm đi. Tôi sẽ có cách bắt nó phải tủi nhục, tự động rồi rời xa thằng chồng của nó.”
Vừa nghe câu này, Tô An Kiều hơi kích động.
“Anh nói xem.”
Anh ta ghé tai qua nói nhỏ.
Miệng cô ta nhếch lên.
“Vậy tôi chờ tin tốt của anh.”
“Được thôi. Cạn ly chúc cho sự thành công sắp tới.”
Cô ta đã chuẩn bị tất cả để có thể an an phận phận mà rời khỏi thành phố B. Nhưng nghe đến việc này, tất nhiên cô ta sẽ ở lại xem trò hay.
***
Cuối tuần, Đồng Tịch dậy khá sớm chuẩn bị bữa sáng. Vì mẹ cô nói sẽ đến.
Lục Tử Ngôn nhìn cô bận rộn cũng thấy đau lòng nhưng…
Tiếng chuông cửa vang lên.
Cô vội vàng đi ra mở cửa, mỉm cười.
“Mẹ đến rồi.”
“Ừm!”
Bà bỏ giày ra, mang vào đôi dép cô đã chuẩn bị sẵn.
Đồng Tịch nhìn ra cửa.
“Em gái không đến cùng mẹ sao?”
Bà khựng lại.
“Nó có hẹn rồi nên không đến được. Để dịp khác mẹ sẽ đưa con bé đi cùng.”
“Vâng!”
Đồng Tịch khép cửa lại.
Lâm Tú Quyên nhìn một vòng.
Căn hộ này rất đẹp tạo cho người ở có cảm giác thoải mái vô cùng. Ánh mắt bà dừng lại quan sát.
Chàng trai ngồi trên chiếc xe lăn nhưng khí chất khiến người ta khó có thể xem thường được. Hèn gì, con gái bà khóc lóc nhất định phải có được. Vừa giàu có đẹp trai như vậy… Ai không thích.
Đồng Tịch ra sau anh.
“Đây là chồng con Lục Tử Ngôn. Đây là mẹ em!”
“Chào mẹ!”
Bà vội vàng gật đầu thoát khỏi dòng suy nghĩ.
“Chào con rể.”
“Mẹ sang đây ngồi đi. Con đi dọn bữa sáng.”
“Để mẹ phụ con.”
“Không cần đâu. Mẹ bói chuyện với Tử Ngôn đi. Tuy anh ấy ít nói nhưng thật sự rất tốt.”
Đồng Tịch nhìn anh nói.
“Đừng khen anh như vậy.”
“Thật mà.”
Cô đi vào trong bếp.
Lâm Tú Quyên có chút áp lực.
Ánh mắt Lục Tử Ngôn mỗi khi bà nhìn sang đều có cảm giác bị vạch trần vậy. Lòng bàn tay bà đổ mồ hôi.
“Mẹ sao vậy? Không thoải mái à.”
Giọng anh nhàn nhạt.
“Không có. Mẹ… Mẹ…”
Lâm Tú Quyên nhìn những ngón tay anh gõ nhẹ vào thanh chắn xe lăn mà bà muốn rớt tim ra ngoài.
May mắn là Động Tịch đã ra đến. Bà vội vàng đứng dậy.
“Để mẹ vào giúp con.”
“…” Đồng Tịch khó hiểu nhìn mẹ mình đi vào bếp.
Cô quay sang nhìn anh.
Lục Tử Ngôn nhún vai.
Đồng Tịch khuỵ xuống cạnh anh.
“Ông xã! Ăn cơm.”
Lục Tử Ngôn gõ nhẹ lên trán cô.
“Bày trò.”
Đồng Tịch bĩu môi rồi lại bật cười.
Hạnh phúc của Đồng Tịch khi bên cạnh Lục Tử Ngôn, Lâm Tú Quyên đều nhìn thấy sau tấm kính. Tay bà siết chặt lại… Một phần vì áy náy, chột dạ khi đối diện với cô còn cả chuyện mình sắp làm. Hít sâu một hơi, gạt bỏ cảm giác này bà trở về dáng vẻ ban đầu.