Chương 29: Trốn tránh
“Tiểu Linh kể với mẹ không phải vì chê con đâu. Là nó muốn cho mình thêm chút thời gian để học cách chăm sóc con.”
“Không quan trọng. Mẹ muốn con kết hôn, con đã thực hiện. Còn hạnh phúc hay không là chuyện riêng của con. Đừng nói đến nữa.”
“Vậy… Đề nghị của mẹ con thấy thế nào?”
Lục Tử Ngôn xoay chiếc nhẫn trên tay nhàn nhạt nói.
“Tuyệt, đối, không.”
Lục Tôn liền níu tay bà lại nói gì đó.
Tô Khuynh hít sâu một hơi, hoà hoãn lên tiếng một lần nữa.
“Vấn đề này bàn sau đi. Nếu đã kết hôn, con đưa con dâu về nhà một chuyến. Ăn bữa cơm! Được không?”
Lục Tử Ngôn nâng mắt.
“Được! Hai người ra về được rồi.”
“Con…”
Ý đuổi người quá rõ ràng. Lục Tôn níu tay bà lại lắc đầu.
“Được rồi! Không làm phiền bác sĩ Tần khám bệnh. Chúng tôi ra ngoài trước.”
Tần Tề gật đầu.
Cánh cửa phòng khép lại.
Lục Tôn dịu dàng an ủi.
“Có gì từ từ nói chuyện. Dù sao cũng là người một nhà.”
Tô Khuynh gật đầu.
“Chỉ anh là tốt với em nhất. Chỉ mong Tiểu Triều có thể trưởng thành hơn một chút. Đến lúc đó, chúng ta có thể yên tâm rồi.”
“Ừm! Em đừng suy nghĩ nhiều. Louis sẽ hiểu cho em mà.”
Lục Tôn nhếch môi rất nhanh liền trở về dáng vẻ ban đầu.
[…]
Hai người đi đến gần lối ra bệnh viện. Lục Tôn khựng lại.
Tô Khuynh nhíu mày.
“Anh sao vậy?”
“Em đợi anh một chút. Anh đi vệ sinh.” Ông ta ôm bụng tỏ vẻ khó chịu.
Tô Khuynh gật đầu.
“Em vào xe đợi anh.”
“Được rồi.”
[…]
Ông ta quay lại đi đến dãy hành lang cách đó không xa, mở điện thoại lên.
[Tình trạng chân cậu… Tôi e rằng… Htamlinh247… Tôi thật vô dụng.]
Giọng ngập ngừng, tự trách của Tần Tề vang lên.
[Đừng để ai biết việc này. Trụ sở TS ở thành phố B sắp hoàn thành, tôi không muốn mọi người lo lắng.]
[Cậu đó, giờ vẫn lo cho công việc.]
Khá lâu sau, anh thanh gõ bàn phím lại vang lên. Giọng Tần Tề có chút kích động.
[Vậy tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật này. Nhưng giấy làm sao gói được lửa. Cậu nghĩ không ai nghi ngờ gì sao?]
[Chuyện sau này cứ để sau này giải quyết.]
Anh ngã tựa lưng vào ghế hơi trầm tư.
[Tôi chỉ cảm thấy có lỗi với cô ấy.]
Lục Tôn tắt máy bỏ vào túi quần bước ra ngoài. Điều ông ta lo sợ sẽ không xảy ra…
Bên trong phòng.
Con chíp nhỏ đã bị ném vào bồn cầu. Tần Tề ấn nút để nước cuốn trôi. Xử lý sạch sẽ. Anh ta bước ra ngoài.
“Cậu lợi hại thật.”
“Chỉ là mới bắt đầu thôi. Giờ tôi có việc quan trọng hơn cần làm.”
Tần Tề nhíu mày.
“Việc gì lại có vẻ nghiêm trọng vậy.”
“Độc thân như cậu làm sao hiểu được.”
“…” Tần Tề đen mặt. Được lắm, có cớ liền khịa lại tôi. Có vợ thì hay lắm sao.
Tần Tề lấy chiếc nạn từ phía sau bàn làm việc ra.
“Để tôi giúp cậu.”
“Không cần.”
Lục Tử Ngôn quả thật phải dùng sức rất nhiều mới có thể đứng lên được. Mồ hôi mỏng trên trán cũng rịn ra.
Tần Tề muốn đến giúp một tay nhưng biết là Lục Tử Ngôn không đồng ý chỉ có thể đứng bên cạnh. Anh ta biết suốt thời gian qua anh đã cố gắng thế nào. Lục Tử Ngôn là ai tuyệt đối không bao giờ bỏ cuộc.
Tuy hai chân vẫn còn nhiều bất tiện nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Chân bên phải vẫn phải chịu nhiều trọng trách hơn. Vì chân trái vẫn còn khá cứng nhắc. Bước một bước lại phải chịu đau đớn, từng bước khập khiễng. Nhưng như vậy đã là một khởi đầu tốt.
“Louis cậu, cậu làm được rồi.”
Tần Tề không ngờ có thể nhìn thấy thành quả nhanh như vậy. Tuy được một hai bước nhưng đó là cả một quá trình gian khổ.
“Tôi làm được.”
“Đúng, vậy mới là boss Lục mà tôi quen biết.”
Một ngày này kết quả thật sự không tệ. Không uổng công anh ta đi lại suốt khoảng thời gian này.
[…]
***
Trang trại S, mười bảy giờ chiều.
Đồng Tịch cứ nhìn điện thoại cũng không gọi anh lần nào nữa. Cô ngồi trên ghế mây cạnh hàng cây xanh với những khóm hoa trải dài. Dưới ánh hoàng hôn nhìn nó vô cùng đẹp đẽ nhưng tâm trạng cô hiện tại chẳng thể nào đặt vào trong mắt. Anh đã đi đâu? Tại sao vẫn chưa về? Thật ra, anh có bao nhiêu bí mật. Tay vô thức sờ lên chiếc nhẫn cưới lẩm bẩm.
“Tử Ngôn! Có phải anh đang đùa giỡn với em không?”
Lúc này, giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên bên tai.
“Lại suy nghĩ lung tung rồi.”
Đồng Tịch xoay người lại đứng dậy. Mới xa anh không bao lâu nhưng cô thật sự rất nhớ, rất sợ…
Lục Tử Ngôn dang tay ra.
Đồng Tịch xà vào lòng anh. Cô không hỏi anh đã đi đâu cả ngày hôm nay. Cũng không nhắc gì đến việc mình bận tâm.
Lục Tử Ngôn vuốt ve mái tóc cô.
“Em sao vậy? Anh làm em không vui.”
Đồng Tịch không nói gì chỉ khẽ lắc đầu. Sau một lúc lâu, cô mới ngẩng mặt lên nhìn anh.
“Ông xã! Chúng ta trở lại thành phố B có được không?”
Cô rất sợ, sợ khoảng cách của hai người quá xa. Xa tới mức cô không thể với tới được. Giờ cô chỉ có thể tựa hồ như chưa từng nghe, chưa từng thấy gì. Không muốn suy nghĩ lung tung, không muốn bận tâm đến gì hết… Cô chỉ muốn ở cạnh người chồng hiện tại mà thôi. Một Lục Tử Ngôn bình dị là của riêng Đồng Tịch.