Chương 20: Hạnh phúc đơn giản vậy thôi
Rất nhanh, bên kia đã có người bắt máy.
Anh ta liền lên tiếng.
“Ba! Chuyển khoản cho con nhanh lên. Con đang cần gấp.”
[Mới chuyển lại hết. Mày nghĩ tao rất nhiều tiền à.]
“Ba! Đây thật sự là chuyện chính đáng. Con đã tìm…”
[…]
Lục Triều nhìn tài khoản hiển thị nhướn mày rồi rời khỏi.
Lục Tử Ngôn vẫn dáng vẻ điềm đạm ấy nhìn ra ngoài nhếch nhẹ môi.
Đồng Tịch cũng nhìn theo nhưng chẳng có gì.
“Anh nhìn gì vậy?”
“Không có. Không cần lo lắng cho anh như vậy. Trong thẻ vẫn còn tiền. Em đừng bận tâm.”
Đồng Tịch gật gật đầu. Sao anh điều biết mình đang nghĩ gì vậy?
Nhưng vẫn phải mượn tạm tiền anh tiêu xài thôi. Mua một ít vật dụng cần thiết, nguyên liệu nấu ăn.
Lúc đi ra quẹt thẻ sắc mặt cô càng lúc càng trắng bệch. Cái gì đang xảy ra vậy, lỗ tai cô lùng bùng đến nơi rồi. Cái gì mà…
Đi ra khỏi siêu thị, cô bỗng dừng lại lẩm bẩm cũng không biết anh có nghe hay không.
“Tử Ngôn! Cái thẻ đó anh lấy từ đâu. Liệu có phạm pháp không? Không phải ai cũng có nó.”
“Hửm?”
Đồng Tịch cứng đờ không chắc chắn suy nghĩ của mình. Lần đầu, cô gặp anh cũng ăn mặc bình dị như vậy. Không phải loại quần áo cao cấp gì đó. Bên cạnh cũng không có ai. Nếu không cô đã không dám đánh cược. Hay thật sự mình suy nghĩ nhiều… Vậy chiếc thẻ đó từ đâu mà có. Mà chủ sở hữu của nó lại tên Louis Lục. Chẳng lẽ, người gây ra tai nạn cho anh bồi thường. Người nước S chỉ cần có tiền là có tất cả. Chắc chắn là vậy rồi.
Không thấy cô có phản ứng gì, Lục Tử Ngôn niết nhẹ lòng bàn tay cô.
“Em suy nghĩ gì ngẩn người vậy?”
“Không có. Chúng ta về nhà.”
“Ừm!”
Ở bên kia đường, Hà Duy phải chống gậy nép vào trong. Ánh mắt tức giận nhìn Đồng Tịch.
Người đàn ông này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Ngày ở quán rượu, đám người xuất hiện cùng chồng Đồng Tịch nhìn cũng biết không phải dạng tốt lành gì. Anh ta ra nông nỗi này cũng do Đồng Tịch gây ra. Cục tức này, anh ta nuốt không trôi mà.
Suy nghĩ một lúc, anh ta lại cười đắc ý vô tình đụng đến vết thương trên miệng. Hít một ngụm khí lạnh, anh ta khập khiễng trở về.
***
Ngày cuối tuần của hai người vô cùng ấm áp như vậy. Một bữa cơm đơn giản nhưng quan trọng là người mình yêu thương bên cạnh.
Lục Tử Ngôn nói thật anh khá kén ăn nhưng từ lúc gặp Đồng Tịch dường như anh đã thay đổi. Thay đổi từng chút một để có thể hoà hợp với cuộc sống của cô hơn.
Anh không thích ăn cay, nhưng sẵn sàng để riêng một phần sốt cay bên cạnh phần ăn của cô. Cô thích ngọt, anh thì không. Vẫn sẵn sàng nếm thử mùi vị cô thích. Mỗi một ngày, hai người cứ từng chút, từng chút một để hiểu nhau nhiều hơn.
Giờ đã khá khuya, Đồng Tịch đã ngủ say.
Lục Tử Ngôn mở mắt ra, ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ rọi vào gương mặt xinh đẹp của người con gái bên cạnh mình. Anh mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô.
Đồng Tịch cọ cọ vào người anh, đôi môi đỏ mọng chép chép rồi lại cười cứ như đang gặp giấc mộng đẹp.
Anh vén nhẹ lọn tóc đen rơi xuống gương mặt cô ra sau.
Nhẹ nhàng dịch người sợ làm cô thức giấc, đắp chăn cho lại.
Anh ngồi dậy, kéo chân mình đặt xuống giường. Nỗi đau thể xác có thể sẽ nhanh chóng qua đi. Vết thương rồi cũng sẽ lành nhưng có những thứ sẽ không bao giờ quay lại như lúc ban đầu được nữa.
Tay anh siết chặt chân mình.
Đồng Tịch hơi cọ người nhưng hơi ấm quen thuộc đã biến mất.
Cô giật mình mở mắt ra.
Dưới ánh đèn mờ ảo, anh ngồi im lặng tựa như một vị thần băng lãnh hoàn toàn khác với vẻ ôn nhu dịu dàng cô thường nhìn thấy. Nhẹ nhàng ngồi dậy, vòng tay ôm anh từ phía sau. Gương mặt nhỏ nhắn cọ vào lưng anh cứ như con mèo nhỏ đang làm nũng.
Lục Tử Ngôn cứng đờ người rất nhanh liền trở dáng vẻ điềm đạm. Tay anh nắm lấy tay cô.
“Anh làm em thức giấc hửm?”
“Không phải.”
“Thật?”
Giọng cô khàn khàn vẫn còn say ngủ. Ngẩng mặt lên nhìn anh.
“Tử Ngôn! Em bắt đền anh.”
Lục Tử Ngôn hơi khó hiểu.
“Bắt đền. Nói anh nghe xem.”
Đồng Tịch phồng má.
“Thiếu hơi ấm của anh em không ngủ được. Không phải do anh sao?”
Lục Tử Ngôn cong môi, xoay người lại ôm cô vào lòng.
“Ừm! Tất cả là do anh. Ngoan nằm xuống ngủ thêm một chút nữa.”
“Ừm! Anh phải ôm em ngủ.”
“Ừm!”
Đồng Tịch gối đầu lên tay anh.
Lục Tử Ngôn hôn lên trán cô.
“Ngủ ngon!”
“Ừm! Ngủ ngon ông xã.”
Hai từ “ông xã” nghe có vẻ bình thường đối với người khác nhưng được Đồng Tịch nói ra với anh lại vô cùng khác biệt. Anh siết chặt vòng tay.
[…]
Đầu tuần, Đồng Tịch sẽ quay lại với công việc của mình. Tần Tề đã ngồi bên ngoài rất lâu đợi cô rời khỏi mới đi vào.
Nhìn thấy nụ cười luôn ẩn hiện trên khoé môi cô gái, anh ta biết cuộc sống hai người vô cùng hạnh phúc rồi.
“Louis này… Chậc! Lợi hại.”
Ấn chuông cửa.
Một lúc sau, cánh cửa mới mở ra.
Tần Tề đen mặt.
“Cậu thật quá đáng mà.”
Lục Tử Ngôn nhún vai.
“Chân tôi rất bất tiện.”
“…” Tần Tề. Được cậu lợi hại. Tôi không nói lại cậu.
Anh ta bước vào trong lấy ra túi xách chứa dụng cụ ý tế.
Kiểm tra xong, anh ta có vẻ khá hài lòng.
“Cũng không tệ. Chúng ta bắt đầu thôi.”
[…]
Thật ra, lần đầu tiên gặp Đồng Tịch là chân anh vừa phẫu thuật không bao lâu với sự trợ giúp của người bạn thân Tần Tề. Còn người nhà họ Lục chỉ một lần nhìn thấy chân anh mất cảm giác và nghe bác sĩ nói về tin xấu nhất.
Cũng sau khi gặp tai nạn, Lục Tử Ngôn cũng càng khép kín hơn nên họ mới bắt đầu lộ bản chất của mình.
Nhưng sau nhiều lần thăm dò, họ mới bắt đầu tin tưởng vào sự thật này. Vì cái họ chờ chính là kết quả… Một kết quả tốt hơn mong đợi.