Chương 19: Bất đầu lo sợ được mất
“Anh có thấy bạn em không? Cô ấy… Anh đưa em về. Còn cô ấy thì sao?”
Lục Tử Ngôn nhìn cô.
“Em có biết đêm qua em say thế nào không. Nếu anh không đến, em có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng.”
Đồng Tịch cúi đầu xuống.
“Em xin lỗi. Nhưng cô ấy…”
Lục Tử Ngôn thở dài. Muốn dạy dỗ cô một chút nhưng với bộ dạng này thì…
“Anh đã nhờ người mang bạn em về. Không cần lo.”
“Thật sao.”
Cô nhoài người hôn lên môi anh, tay xoa xoa mặt.
“Anh thật tốt!”
Lục Tử Ngôn nắm lấy bàn tay cô.
“Nịnh bợ.”
“Em nói thật mà. Lục Tử Ngôn! Kết hôn với anh thật tốt.”
Tuy miệng nói ra lời cứng nhắc nhưng khoé môi lại cong lên một cách hoàn mĩ. Thật tốt vì đã gặp em!
[…]
Cô bạn Lâm Anh ngơ ngác nhìn căn phòng rộng lớn… Đây không phải nhà mình? Đây là đâu? Trong đầu Lâm Anh rất nhiều câu hỏi.
Như nhớ ra vấn đề gì đó, vội vàng kiểm tra quần áo trên người mình.
Chưa kịp thở phào thì một người đàn ông xuất hiện ở cửa bước vào.
“Anh là ai? Sao lại vào đây?”
Tiêu Quang lườm cô ấy một cái ngồi xuống ghế.
“Đây là nhà tôi. Câu hỏi này có cần thiết trả lời tiếp không.”
“Cái gì? Anh dám lợi dụng lúc tôi say giở trò. Tôi đánh chết anh.”
Tiêu Quang lần đầu gặp người không hiểu lí lẽ như vậy. Đã bao nhiêu tuổi rồi.
Anh ta nắm lấy cổ tay Lâm Anh, lực khá mạnh không hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Dù sao cũng là trợ lý boss cũng không phải dạng vừa.
“A… Đau quá. Anh thả tay ra.”
“Cô im lặng cho tôi. Tỉnh rồi thì về nhà đi. Phụ nữ, uống rượu say khước ngoài đường chẳng ra thể thống gì.”
“Anh…”
Lâm Anh khựng lại… Mình ở đây vậy Đồng Tịch đâu.
Cô ấy lúng túng.
“Bạn tôi, cô ấy đi cùng tôi đến quán rượu. Anh có thấy cô ấy không?”
“Hừ! Tất nhiên là…”
Anh ta khựng lại.
“Tôi không biết. Tự đi mà tìm.”
Lâm Anh tức muốn chết nhưng nghĩ lại người ta cũng có lòng tốt đưa mình về. Cô ấy lấy túi xách bước nhanh ra ngoài.
Vừa gấp gáp gọi đi.
Rất nhanh bên kia đã thông máy.
“Đồng Tịch! Cậu có sao không? Tớ…”
[Tớ đang đến siêu thị. Cậu sao vậy? Có ổn không?]
“Thật sự là… Mà thôi, gặp nhau rồi nói chuyện sau vậy. Cậu đi đi.”
[Ừm! Bye cậu.]
Lâm Anh nhìn điện thoại trong tay. Không sao là tốt rồi. Nếu không cô ấy lại tự trách mình mất.
[…]
Quay lại phía Đồng Tịch.
Thật ra, cô đi siêu thị cùng Lục Tử Ngôn.
“Lâm Anh vừa gọi cho em.”
“Ừm!”
“Anh không có gì hỏi em sao?”
Lục Tử Ngôn nâng mắt, niết nhẹ lòng bàn tay cô.
“Ngốc!”
“…” Đồng Tịch.
Tuy nhiên, trong lòng cô lại rất ấm áp. Có lẽ, hạnh phúc rất đơn giản nếu cả hai hiểu cho nhau.
Đồng Tịch thấy phía trước khá đông liền nói.
“Chúng ta sang đó xem được không?”
“Ừm!”
Đồng Tịch đẩy anh về phía trước. Hoá ra là đang hạ giá một số nhu yếu phẩm nên mới tụ tập đông như vậy.
Nhưng lúc này, cô lại chọn lùi lại. Nếu là cô trước kia, chắc chắn sẽ chen chúc vào đám đông.
“Em sao vậy?”
“Em không muốn họ làm anh bị thương.”
“Cám ơn em!”
“Cám ơn gì chứ.”
Cô đẩy anh về phía ít người, hơi khụy xuống.
“Em đi vệ sinh. Anh đợi em nha.”
“Ừm! Cẩn thận.”
Đồng Tịch gật đầu.
Nhà vệ sinh cách vị trí của anh không xa, cách chỉ một bức tường mà thôi.
Một cô gái ăn mặc sang trọng đi đến phía Lục Tử Ngôn.
Dù ở phía sau lưng không lên tiếng nhưng anh vẫn biết có người đang nhìn mình.
“Cô đứng sau lưng tôi không đơn giản chỉ là tò mò.”
Cô gái đó hơi giật mình. Rõ ràng là Lục Tử Ngôn không hề nhìn lại.
“Thật ra… Louis! Em là Trần Tiểu Linh. Chuyện em không đến cục dân chính được là có lí do. Chúng ta…”
“Xin lỗi! Tôi là tôi, cô là cô. Không có hai từ “chúng ta” ở đây. Đừng bao giờ mang mẹ tôi ra để nói chuyện. Tôi chỉ một lần làm theo yêu cầu của bà ấy. Nhưng cô đã không dám đến. Từ nay, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.”
Sắc mặt cô ta trắng bệch. Vẫn cố gắng lên tiếng. Dù sao cô ta cũng có mẹ anh làm chỗ dựa mà.
“Anh cho người lừa em. Rõ ràng họ nói gương mặt anh bị hủy hoại. Lại trở nên rất đáng sợ… Làm em suy nghĩ không thông.”
Sợ anh không tin cô ta lại bồi thêm một câu.
“Em chỉ muốn cho mình thời gian suy nghĩ, thích nghi với cuộc sống mới. Và học cách chăm sóc anh thôi.”
“Vậy thì không cần nữa. Tôi đã kết hôn.”
Lục Tử Ngôn giọng nói lạnh lẽo hoàn toàn khác với sự ôn nhu dịu dàng bên cạnh Đồng Tịch.
“Sao?”
“Đừng giả vờ trước mặt tôi. Cút!”
Cơ thể cô ta run rẩy, quả thật con người Lục Tử Ngôn không hề giống vẻ bề ngoài.
Cô ta nước mắt lăn dài, che miệng bỏ chạy.
Chạy đến dãy hành lang, Trần Tiểu Linh chỉ thấy một cô ăn mặc đơn giản đang nhìn mình. Cô ta hất mạnh tay đẩy sang một bên.
Người đó không ai khác là Đồng Tịch. Lúc ở nhà vệ sinh đi ra, cô chỉ nghe được một đoạn lại không rõ ràng. Là cô gái mà mẹ anh chọn…
Cô mím chặt môi, hít sâu một hơi. Trở lại dáng vẻ như mọi ngày.
“Sao lâu vậy?”
Cô nở nụ cười.
“Bên trong khá đông người nên đợi hơi lâu. Chúng ta sang kia đi.”
“Ừm!”
Tay cô siết chặt lại, ánh mắt, cử chỉ dịu dàng này làm cô tham luyến nên rất sợ một ngày nào đó sẽ không thuộc về mình nữa. Phải chăng có được dễ dàng rồi cũng tự theo cách đến rồi rời đi.
[…]
Từ thang máy bước ra. Ánh mắt Lục Triều sững sờ, vội dụi dụi mắt xem mình có nhìn lầm không. Dáng vẻ này dù có mặc giẻ rách cũng ra dáng giới thượng lưu. Không ai khác chính là… Cô gái đó là ai? Tại sao hai người lại thân mật như vậy?
Anh ta vội vàng chạy theo nhưng người đã không nhìn thấy nữa.
“Hừ! Đúng là tức chết mà.”