Chương 16: Phía sau
“Được rồi! Tôi ra ngoài. Em cứ tự nhiên tắm.”
Như sợ cô vẫn còn ngại, anh lại bồi thêm một câu.
“Yên tâm, tôi sẽ không vào lúc em đang tắm.”
“…” Đồng Tịch gương mặt ửng hồng cúi gằm mặt xuống. Hai chân cọ xát vào nhau.
Khi cánh cửa khép lại cô mới dám ngẩng mặt lên thở dài, đưa mắt hướng về phía phòng tắm mở trước mặt.
Cuối cùng, cô cũng phải tắm rửa sạch sẽ trước đã. Dù sao cô cũng tin con người Lục Tử Ngôn.
Bên ngoài, Lục Tử Ngôn dường như đang nói chuyện với ai đó. Chỉ thấy người trước cửa gật đầu rồi rời khỏi. Cũng không rõ mặt vì anh ta đội mũ lưỡi trai, kính râm và quần áo kín đáo.
Đồng Tịch vừa bước ra thấy cánh cửa vừa khép lại.
“Ai đến vậy?”
Ngược lại, Lục Tử Ngôn vẫn điềm đạm đẩy xe lăn vào trong. Anh hướng mắt về phía hai chiếc điện thoại trên bàn.
Đồng Tịch cũng nhìn theo.
“Điện thoại này… Sao lại là hai chiếc. Còn rất giống nhau.”
Lục Tử Ngôn cũng rất nghiêm túc cầm lên xem.
“Nhân viên bán căn hộ này vừa mang đến. Vừa đúng lúc, điện thoại em cũng hỏng rồi.”
“Sao?”
“Đãi ngộ của họ. Em quan tâm làm gì.”
“Ừm! Chỉ là, điện thoại của anh khá giống nhau.”
“Giá thành tương đối rẻ. Không ai mang đồ tốt đến tặng em cả. Không phải sao.”
Đồng Tịch càng nghe càng thấy có lí. Cô vui vẻ cầm lên xem. Điện thoại này đúng là kiểu dáng rất đẹp, cầm lại chắc tay.
“Đúng là rất đẹp.”
“Thích không?”
“Ừm! Rất thích.”
Bất ngờ, cô cúi xuống gần anh. Nhìn vô cùng nghiêm túc.
“Lục Tử Ngôn, anh nói thật đi. Anh có bao nhiêu tiền?”
Lục Tử Ngôn nhìn thẳng vào cô.
“Rất nhiều!”
Đồng Tịch ngơ ngác rồi lại bật cười.
“Anh cũng biết đùa như vậy. Lục Tử Ngôn, tôi nên nhìn anh bằng ánh mắt khác rồi.”
Lúc đầu, cô nghĩ anh chồng này sẽ vô cùng nghiêm túc và cứng nhắc. Nhưng càng tiếp xúc, cô càng thấy nhiều mặt khác từ anh.
Lục Tử Ngôn nhún vai. Anh nói thật cô không tin thì thôi vậy.
Anh lấy chiếc thẻ đen từ trong balo bên cạnh đặt vào tay cô.
“Em giữ tạm. Khi chân tôi có thể đi lại được sẽ bù đắp cho em.”
Đồng Tịch nhìn chiếc thẻ đen rồi lại nhìn Lục Tử Ngôn. Cái gì đây? Có phải mình đang tưởng tượng quá nhiều rồi không?
“Thẻ đen? Trước kia, anh làm gì?”
“Kinh doanh nhỏ. Không nhiều lắm.”
Đồng Tịch nuốt nước bọt dí chiếc thẻ vào tay anh.
“Không được. Anh cứ giữ lại tiêu xài. Tôi đã hứa sẽ chăm sóc anh mà.”
Lục Tử Ngôn cong môi.
“Chúng ta là vợ chồng. Tiền tôi cũng là của em không phải sao. Em phân chia rạch ròi như vậy là muốn…”
“Không phải. Thật sự không phải.”
Cô vội vàng cắt ngang lời anh.
“Như vậy thì tốt. Tôi đi tắm đây. Em muốn vào tôi cũng không ngại.”
Lục Tử Ngôn đặt thẻ lên bàn đẩy xe vào trong.
Đồng Tịch biết là anh đang trêu mình việc vừa rồi. Cô nhìn chiếc thẻ đen trên bàn… Cũng đúng. Dường như mình hết tiền luôn rồi. Xem như mượn tạm đến khi có lương mình sẽ trả lại. Chắc hẳn đây là tiền anh để chữa trị đôi chân. Càng nghĩ cô lại càng muốn tốt với anh hơn. Cuộc hôn nhân này… Rất đáng trân trọng.
[…]
Dọn đến nhà mới cũng đã hơn một tuần, cô cũng đã thích nghi hơn rất nhiều.
Tâm trạng cô thật sự rất tốt.
Nhưng hôm nay lại khác vừa đến cổng công ty đã nhìn thấy Hà Duy.
Cô cũng không muốn để tâm đến anh ta nữa bước nhanh bước chân.
Cổ tay liền bị giữ lại.
Đồng Tịch nhíu mày, muốn rút ra nhưng không thể.
“Anh làm gì vậy? Thả tay ra.”
“Hừ! Em nghĩ tên tật nguyền đó có thể cho em hạnh phúc sao. Nếu em cầu xin anh, anh sẽ cho em cơ hội.”
Đồng Tịch nghe câu này không nhịn được bật cười. Rất nhanh nụ cười đó liền thu lại, cô dùng hết sức giẫm lên chân anh ta.
Sắc mặt Hà Duy tái đi liền nới lỏng tay ra.
“Cô…” Anh ta tức giận đưa tay lên muốn tát vào mặt cô.
Không biết vô tình hay cố ý. Một người đàn ông tiến đến lên tiếng.
“Xin hỏi ah anh có phải là chủ tịch Hà không?”
Nhân cơ hội đó cô bước vào trong.
Hà Duy rất tức giận nhưng nghe có người biết đến địa vị của mình liền chỉnh sửa lại quần áo, nở nụ cười tiêu chuẩn.
“Là tôi đây. Anh là của báo đài nào?”
Anh ta gãi gãi đầu.
“Không phải! Tôi chỉ thấy anh quen quen nên đến hỏi xem có phải không thôi. Làm phiền rồi.”
Sắc mặt Hà Duy càng đen. Cái quái quỷ gì đây. Vừa tức giận lại vừa đau, anh ta nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi sẽ không để yên cho cô đâu.”
Cuối cùng, anh ta cũng rời khỏi..
***
Quay lại phía Lục Tử Ngôn.
Người đàn ông che kín mặt hôm nay lại xuất hiện. Nhưng hiện tại lại đang ngồi trên ghế cạnh Lục Tử Ngôn.
Người đàn ông ấy tên Tần Tề nhìn khá anh tuấn. Nhưng lời nói như đang trách móc.
“Tôi chắc mắc nợ cậu. Từ nước S phải lặn lội đến đây. Còn lén la lén lút như tên trộm.”
Lục Tử Ngôn ngược lại không mấy để tâm đến mấy lời này. Vẫn dán chặt vào màn hình laptop trước mặt.
“…” Tần Tề nói chuyện một mình liền đen mặt khi bị phớt lờ.
Thật ra, hai người là bạn thân với nhau nhiều năm. Tần Tề là bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình vô cùng nổi tiếng. Mặc dù Tần Tề lớn hơn Lục Tử Ngôn khá nhiều tuổi nhưng vẫn rất tôn trọng anh. Vì ngày trước lúc anh ta gặp khó khăn, chính Lục Tử Ngôn đã giúp anh ta toàn bộ kinh phí để tiếp tục ước mơ của mình. Cũng như không có Lục Tử Ngôn, anh ta cũng không có ngày hôm nay.
“Louis! Cậu có nghe tôi nói không vậy hả?”
“Ừm! Đang nghe.”
“Tôi đang mắng cậu đó.”
“Ừm!”
Câu trả lời dửng dưng.
“…” Tần Tề. Được! Cậu là giỏi nhất.
Sau khi kiểm tra tiến độ vết thương anh ta mới thu gom dụng cụ vào túi xách.
“Cũng không tệ. Xem như không uổng công tôi lặn lội đến đây.”
Lục Tử Ngôn nâng mắt nhìn anh ta.
Tần Tề nói tiếp.
“Sao cậu không theo Tiêu Quang về nước. Như vậy không phải tốt hơn sao?”
“Tạm thời giữ bí mật. Tiêu Quang trung thành nhưng người khác… Cậu không hiểu đâu.”
Anh ta gật đầu nhưng lại thở dài.
“Cuộc sống hào môn quá phức tạp. Còn cô gái đó… Cậu nghiêm túc sao?”
“Tôi chưa bao giờ đùa.”
“Cô ấy… Thật sự không nghi ngờ, hay đòi hỏi gì sao. Với địa vị như cậu kết hôn như vậy có qua loa lắm không?”
Lục Tử Ngôn mím môi.
“Là cô ấy ngỏ lời kết hôn với tôi.”
“Và cậu liền đồng ý.”
Lục Tử Ngôn gật đầu.
“…” Tần Tề. Mẹ nó! Kết hôn chớp nhoáng vậy hả.
Lục Tử Ngôn nhìn thời gian.
“Cô ấy sắp về đến.”
“Tôi biết mình đã bị đuổi thưa boss Lục. Hừ! Có vợ liền quên bạn.”
Anh ta vừa đi đến cửa liền quay lại nhắc nhở một lần nữa.
“Tuần sau, tôi sẽ bắt đầu tiến hành vật lí trị liệu cho cậu.”
Bước ra khỏi cửa vẫn ló đầu vào bồi thêm một câu.
“Hai người không nên vận động nhiều quá ảnh hưởng đến vết thương của cậu.”
“…” Lục Tử Ngôn.
Rất nhanh liền đóng sầm cửa lại.