Chương 14: Thợ săn hoá con mồi
Tiêu Quang cũng quay lại để sắp xếp một số việc theo yêu cầu của boss mình. Anh ta khựng lại khi bên kia đường nhìn thấy Lục Triều.
Anh ta lấy điện thoại ra, tách tách vài tiếng liền gửi ảnh đi.
[…]
Hơn mười lăm giờ, anh ta đến khu nhà của Đồng Tịch. Nhìn một lần, anh ta lại không thể hiểu được boss đang nghĩ gì. Biệt thự sang trọng không ở mà lại đến một nơi nhỏ hẹp như vậy. Cuộc sống của boss sẽ càng thêm phức tạp hay sao.
Nghĩ cũng nghĩ không thông, anh ta ấn chuông cửa.
Cánh cửa mở ra.
Không ai khác là Lục Tử Ngôn.
“Boss tôi đã mang đến rồi. Ngài có thấy ảnh tôi gửi qua không?”
“Ừm!”
Tiêu Quang càng ngơ ra trước thái độ dửng dưng của boss mình.
Là hai chiếc điện thoại khá giống với loại anh đã ném vào mặt Hà Duy. Chỉ khác là được đặt chế một cặp riêng biệt.
Lục Tử Ngôn nhàn nhạt nói.
“Mang hủy đi.”
“Hả?”
Chiếc điện thoại này giá trị thế nào mà boss lại… Thấy nó hoàn toàn không hư hỏng gì mà.
“Điện thoại có vấn đề gì không?”
“Bẩn rồi.”
“…” Tiêu Quang nhìn đến đờ ra. Bẩn ở đâu vậy? Hay mắt mình có vấn đề rồi.
Nhưng cũng không dám nói thêm gì, anh ta nhận lấy.
“Boss! Ngài còn dặn dò thêm gì không?”
Lục Tử Ngôn gõ tay lên thanh chắn.
“Mua giúp tôi căn hộ gần trung tâm.”
Suy nghĩ lại bồi thêm một câu.
“Nhỏ một chút.”
Tiêu Quang gãi gãi đầu.
Boss cần nhà nhỏ làm gì. Không phải mấy căn biệt thự của boss cũng nhỏ hơn ở Lăng Thành sao. Tuy nói nó nhỏ nhưng là nhỏ theo kiểu… Tiêu Quang đảo mắt tính toán xem nhỏ của boss sẽ là thế nào.
“Tạm thời anh đến xem tiến bộ của TS. Ngoài ra, không cần làm gì khác. Khi nào cần tôi sẽ gọi.”
“Vâng! Boss tôi có vài lời muốn nói.”
“Ừm!”
“Tại sao ngài lại hoãn việc điều trị.”
Lục Tử Ngôn nhếch nhẹ môi.
“Anh không cần lo lắng việc này. Cứ chờ con mồi từ từ vào bẫy thôi.”
“Sao?”
Anh ta càng lúc càng không hiểu lắm. Việc điều trị thì có liên quan gì đến con mồi. Nhưng nhìn thời gian chắc phu nhân sắp về đến nên không dám hỏi thêm.
“Vậy tôi đi sắp xếp.”
“Ừm!”
Tiêu Quang khép cửa lại bước ra ngoài.
Vừa đến cổng đã nhìn thấy Đồng Tịch.
Tiêu Quang vờ như không thấy bước nhanh chân hơn.
Đồng Tịch khựng lại, người này nhìn có chút quen mặt thì phải. Mà cô lại không nhớ từng nhìn thấy ở đâu. Lắc đầu, cô bước vào trong.
Cô mở cửa bước vào.
Vừa nhìn thấy anh cô lại tự xấu hổ. Đơn giản vì chột dạ mà thôi. Lúc anh hôn cô lại né tránh. Còn lúc anh ngủ say lại hôn lén. Nếu để anh biết có phải là tự vả mặt mình không.
Lục Tử Ngôn vờ như chẳng biết gì rót cho cô ly nước ấm.
“Nay về sớm vậy?”
Đồng Tịch khẽ cười nhận lấy.
“Tôi xin về trước một chút. Anh hôm nay sao rồi.”
“Tạm ổn. Chân hơi khó chịu một chút.”
“Sao để tôi xem.”
Đồng Tịch vội vàng đặt ly nước lên bàn, xoay người lại khụy xuống trước mặt anh. Tay vén chăn sang một bên, kéo ống quần anh lên cao.
Hành động của cô Lục Tử Ngôn đều thu hết vào mắt. Đồng Tịch lo lắng cho mình như vậy sao.
Tay cô nhẹ nhàng chạm vào chân anh như sợ anh đau lại khựng lại.
“Tôi đưa anh đến bác sĩ.”
“Không cần. Thời tiết hơi lạnh thôi.”
“Xin lỗi!” Đồng Tịch thấp giọng. Nhà cô không lắp đều hòa nên không khí quả thật có hơi lạnh.
Anh xoa xoa mái tóc cô.
“Em không có lỗi gì với tôi cả.”
“Nhưng tôi đã hứa sẽ chăm sóc anh.” Cô càng nói lại càng nhỏ như sợ anh nghe thấy vậy. Từ lúc hai người về chung một nhà, cô chưa cho anh ăn một bữa cơm nào gọi là tử tế cả.
Đồng Tịch ngẩng mặt lên nhìn anh. Anh luôn dịu dàng như vậy…
“Vào trong thay quần áo cho thoải mái. Tôi có chuyện muốn bàn với em.”
“Được!”
Tại sao hôm nay, anh lại nghiêm túc như vậy. Chẳng lẽ… Bao nhiêu suy nghĩ trong đầu cô.
Tắm rửa thay quần áo xong, cô chậm chạp bước ra khỏi phòng tắm.
Anh ngồi ở gần mép giường đang nâng mắt nhìn cô.
“Lại đây.”
Đồng Tịch nắm chặt góc áo. Cô đi đến hơi không tự nhiên.
“Chuyện, chuyện gì?”
“Ngồi xuống!”
Đồng Tịch cũng không biết ý anh là gì đành ngồi xuống.
Tiếng máy sấy tóc vang lên.
Cô ngẩng mặt nhìn anh lần nữa.
Lục Tử Ngôn vô cùng tỉ mỉ. Anh kiểm tra nhiệt độ vừa phải mới đưa lên tóc cô. Những ngón tay thon dài luồng vào trong mái tóc dài mượt mà.
Hoá ra, là cô không để ý mà thôi.
Tiếng máy sấy cuối cùng cũng dừng lại khi mái tóc cô đã khô hẳn.
Anh đặt máy lên bàn, tắt nguồn điện.
“Cám ơn!”
“Em rất thích xin lỗi, cám ơn thì phải. Chúng ta là vợ chồng mà những lời này hơi xa lạ.”
Đồng Tịch mím môi vừa định nói “xin lỗi” liền dừng lại. Cô mỉm cười.
“Được! Không nói nữa.”
Lục Tử Ngôn gật đầu có vẻ hài lòng.
Tay cô xoa xoa vào nhau. Trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khó tả.
Anh nắm lấy bàn tay cô bao trọn trong lòng bàn tay mình.
“Ấm không?”
“Ừm!” Rất ấm. Rất, rất, rất, ấm… Câu sau cô giữ lại.
“Giờ còn khá sớm. Chúng ta ra ngoài dạo được không?”
Giọng anh cũng ấm áp như bàn tay anh vậy. Cô mỉm cười.
“Được!”
[…]
Cô đẩy anh bước xuống dưới nhà đã nhìn thấy chiếc xe taxi màu vàng.
Vừa nhìn thấy hai người, tài xế đã bước xuống mở cửa xe.
Đồng Tịch nhìn xung quanh rõ ràng không có ai. Cô chỉ vào mình.
Tài xế gật đầu.
“Nhưng tôi…”
Anh nắm lấy tay cô.
“Tôi gọi. Em không cần lo lắng.”
Đồng Tịch đành bước vào.
Không biết hai người đang nói gì. Chỉ thấy tài xế gật đầu liên tục rồi giúp anh lên xe.
Tiếng động cơ cũng vang lên.
Lúc này, cô mới quay sang.
“Anh nói đi dạo mà. Sao lại gọi xe?”
“Chúng ta đến một nơi đã.”
Đồng Tịch gật đầu. Anh nói mình không có người thân ở đây nên việc đến nhà ai đó là không thể. Nhưng hướng này là vào trung tâm thành phố mà.
Cuối cùng, cô cũng không cần phải suy nghĩ nữa. Chiếc taxi dừng lại trước một khu nhà cao cấp.
“Chúng ta đến đây làm gì?”
Cô kinh ngạc hỏi.
“Vào thôi!”
“Nhưng…” Cuối cùng cô cũng đành đẩy anh vào trong.
Vừa nhìn thấy hai người, nhân viên liền cúi chào, nở nụ cười.
“Xin chào! Mời hai vị sang đây chúng ta trao đổi một chút ạ.”
“Chúng tôi…”
Cô lại thấy anh gật đầu.
Hít sâu một hơi, cô lại theo ý anh đến vị trí ghế ngồi.
Nam nhân viên nhiệt tình giới thiệu… Mà khi nghe đến con số cô liền muốn ngã ngửa.
Ủa! Họ đang muốn đùa à. Khu nhà cao cấp mà giá…
Lại nghe giọng nói Tô An Kiều vang lên.
“Chậc! Loại như cô mà cũng đến xem nhà. Cô đang muốn chọc cười tôi mà.”
Hà Duy vừa nhìn thấy Lục Tử Ngôn liền có chút sợ. Rõ ràng người này không làm gì cả cũng khiến người khác hít thở cũng không thông. Đừng nói tới vết thương vẫn còn trên mặt.
“Tao thấy mày tật nguyền nên không truy cứu. Đừng nghĩ tao sợ mày. Còn nữa, không có tiền thì đừng đến những nơi này chỉ làm mất mặt.”
“Anh đúng là rất rộng lượng.” Tô An Kiều hùa theo.
Đồng Tịch nghe mà sắp nôn ra ngoài.