Chương 11: Tạm thời không đi nữa
Còn một điều nữa liệu Hà Duy sẽ để yên chuyện này sao.
Cả đoạn đường, cô đều nghĩ đến vấn đề này. Cô nhìn sang.
“Lục Tử Ngôn! Bao giờ anh đi?”
Anh nhìn cô vén mái tóc dài rũ xuống gương mặt xinh đẹp mỉm cười.
“Tạm thời không đi nữa. Sức khỏe tôi hiện tại không chịu được.”
Đồng Tịch càng lúc càng lo lắng. Nếu anh đi thì Hà Duy có đến gây rối coi cũng không sợ. Còn mặt khác, cô cũng lo cho sức khỏe của anh. Có phải con người cô rất mâu thuẫn không.
“Em yên tâm, tôi sẽ không làm gánh nặng cho em.”
“Không phải. Tôi biết Hà Duy tính tình hẹp hòi. Chỉ sợ anh ta sẽ gây ra phiền phức cho anh.”
Lục Tử Ngôn ôm lấy cô, giọng trầm ấm khẽ vang lên trên đỉnh đầu.
“Ngoan! Tin tưởng tôi.”
Đồng Tịch khựng lại khi nghe câu nói của anh. Mặt có chút nóng lên. Nhịp tim mạnh mẽ đang đập bên tai cô. Tại sao cái ôm này lại làm cô tham luyến. Rất ấm áp…
“Ừm!” Cô khẽ đáp lại.
[…]
Về đến nhà, tâm trạng cô cũng thả lỏng một chút. Vừa mở cửa ra đã ngã xuống ghế sofa.
“Thoải mái quá.”
Nhưng một giây sau, cô ngồi bật dậy nghiêm túc.
Lục Tử Ngôn cong môi. Càng lúc, anh thấy cuộc sống mình càng thú vị.
Đồng Tịch hơi xấu hổ chân dây dây vào nhau nhỏ giọng.
“À… Anh vào trong nghỉ ngơi trước đi. Tôi nấu gì đó cho anh ăn. Lúc nãy tôi thấy anh dường như không thích thức ăn bên ngoài.”
Lúc cô đứng dậy.
Lục Tử Ngôn nắm lấy cổ tay cô giữ lại.
Đồng Tịch giật mình khi ngồi lên chân anh. Cô như bị điểm huyệt đến thở cũng không dám thở mạnh.
“Em tập dần là vừa. Vợ chồng sau này khó tránh khỏi tiếp xúc thân mật.”
Giọng anh rất trầm lại ấm áp. Nhưng lời này… Tập, tập cái gì chứ.
“Anh… Tập, cái gì?” Cô giả vờ như không hiểu.
“Vậy chúng ta thực hành một chút đi.”
“A… Anh biến thái.”
Đồng Tịch hốt hoảng đẩy mạnh tay anh ra đứng dậy.
Lục Tử Ngôn hít một ngụm khí lạnh. Bởi cô đụng vào ngay vết thương trên tay anh.
Đồng Tịch đóng sầm cửa phòng tắm lại. Tạt nước lạnh vào mặt để giảm bớt cái nóng rực. Cô nhìn mình trong gương.
“Lục Tử Ngôn này… Bệnh đến ấm đầu rồi sao. Không giống lắm.”
Nhưng lời của anh cũng không hề sai. Vợ chồng thường như vậy mà nhưng giữa hai người nói đến chuyện này… Cô vội vàng lắc đầu.
[…]
Lục Tử Ngôn nhìn về phía phòng tắm đóng chặt cửa chỉ cười. Anh mở laptop của cô ra soạn một tin gửi đi.
Bên kia rất nhanh đã hồi âm.
[Boss! Ngài có việc gì sao? Có cần…]
Nhưng bên mail vừa gửi đã không nhận tin nhắn.
[…]
Cuối cùng, Đồng Tịch cũng chịu rời khỏi phòng tắm. Cô cũng đã thay chiếc váy màu xanh nhạt, ngắn tay, dài ngang gối khá đơn giản.
Vừa nhìn thấy anh, cô hơi giật mình.
“Anh… Anh vào lúc nào vậy?”
“Không lâu! Khoảng bốn lăm phút thôi.”
“…” Đồng Tịch.
Cô không nói nữa, bước ra ngoài. Nhưng lại khựng lại bởi vết bầm tím trên chân anh. Hoá ra, anh đã gỡ bỏ băng cố định chân mình rồi. Là từ lúc nào? Nhìn thôi, cô đã đau rồi.
“Tháo bỏ lúc nào vậy?”
“Hửm?”
Đồng Tịch xoay người lại, khụy xuống. Tay cô chạm nhẹ lên vùng bầm xanh tím ấy.
“Còn đau lắm không?”
“Có thể chấp nhận được.”
“Anh đi một mình có ổn không?”
Lục Tử Ngôn xoa xoa mái tóc cô.
“Tôi đã nói tạm thời không đi nữa. Em muốn tôi đi lắm à. Hay tôi làm em không thoải mái?”
Đồng Tịch ngẩng mặt lên lắc đầu.
“Không phải! Tôi sợ người nhà anh lo lắng thôi.”
“Sẽ không.”
Câu trả lời của anh làm cô sững người. Tại sao cô có cảm giác… Gia đình Lục Tử Ngôn, hay là mình suy nghĩ quá nhiều.
“Để tôi giúp anh lau người. Dù sao anh mới hết bệnh không tiện ngâm nước.”
“Hửm?”
Lục Tử Ngôn nhướn mày. Vừa rồi ai xấu hổ trốn trong phòng tắm gần một tiếng đồng hồ. Vậy mà, giờ lại đề nghị giúp anh lau người.
Đồng Tịch nuốt nước bọt.
“Anh đừng nghĩ lung tung. Tôi không muốn anh lại bệnh. Tôi không muốn lại đến bệnh viện nữa đâu.”
Lục Tử Ngôn nhún vai.
“Tôi không nghĩ gì cả. Vậy… Em nói tôi nghĩ gì?”
“…” Đồng Tịch. Trời ơi! Ước gì có cái lỗ để cô chui xuống trốn. Đúng là tự vả mặt mà.
“Làm phiền em!”
Lại nghe âm thanh trầm ấm vang lên. Nhưng lần này lại ôn nhu không giống như vừa rồi. Cứ như hai người hoàn toàn khác biệt vậy. Cô sắp phát ngốc với tên yêu nghiệt này rồi.
“À… Không có gì.”
Cô đã nói tất nhiên là không thể nào diện cớ để qua loa cho qua được. Nếu một người bình thường thì không nói. Còn anh hiện tại thật sự là không ổn.
Cô lấy chậu nước ấm vào chiếc khăn bông.
Lục Tử Ngôn cởi từng cúc áo sơ-mi trắng ra.
Đồng Tịch vội vàng dời đi ánh mắt. Cơ ngực rắn chắc dần hiện ra trước mắt cô. Đúng là không ngờ nha… Lục Tử Ngôn nhìn hơi gầy mà cơ thể lại cực phẩm như vậy.
“Nếu em ngại. Tôi tự làm được.”
“Không, không có. Ngại gì chứ.” Vẫn cứng miệng.
“Làm phiền em!”
Đồng Tịch khẽ mở mắt ra… Mẹ nó! Chảy máu mũi mất.
Cố gắng bình tĩnh lại, cô chậm chạp lau mặt cho anh. Lục Tử Ngôn có đôi mắt rất đẹp càng nhìn lại càng lún sâu vào đó. Nó cứ như một vực sâu không đáy vậy. Lông mi dài và dày… Nếu so với cô ai dài hơn nhỉ. Chóp mũi cao thẳng, đôi môi bạc mỏng rất đẹp. Đúng là tỉ lệ hoàn mĩ mà.
Lục Tử Ngôn nâng mắt nhìn cô.
Lúc này khoảng cách của hai người rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Nhịp thở của cô có chút hỗn độn…
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Cô cảm giác căng phòng này mỗi lúc một nóng hơn.