Chương 10: Lo lắng
Đồng Tịch vừa mở cửa ra trên chiếc giường trống rỗng. Vội vàng đặt hộp giữ nhiệt lên bàn.
“Lục Tử Ngôn, anh có trong đó không?”
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Trong lòng cô lại suy nghĩ lung tung chạy ra ngoài.
Vừa nhìn thấy hộ lí cô đã níu lấy tay.
“Bệnh nhân trong phòng này đâu rồi? Tôi vừa ra ngoài khi vào đến đã không thấy.”
Hộ lí thấy ánh mắt đỏ ngầu của cô cũng hiểu được phần nào liền trả lời. Đúng là vợ chồng mới cưới đều như vậy.
“Cô bình tĩnh đã. Bác sĩ vừa đưa anh ấy đi kiểm tra thôi. Không sao cả.”
Đồng Tịch như thở phào.
Cô rất sợ… Lúc bà nội ở bệnh viện họ cũng mang bà đi. Và mãi mãi không trở về. Bà là người đối với cô tốt nhất.
“Cám ơn!”
Cô ngồi xuống ghế bên ngoài hành lang, nhắm mắt.
Chợt một giọng nói giễu cợt phía sau lưng cô vang lên. Dù không nhìn cô cũng biết là ai. Tại sao đi đâu cũng gặp họ như vậy.
“Anh xem có phải cô ta đang cố tình tìm cách gặp anh không. Đúng là mặt dày mà.”
Đồng Tịch đứng dậy nở nụ cười.
“Miệng của hai người lúc nào cũng không sạch sẽ như vậy. Lần sau nếu ra đường nhớ đánh răng cho sạch sẽ vào.”
“Cô…”
Hà Duy kéo tay Tô An Kiều lại.
“Đồng Tịch! Em từ lúc nào lại trở nên thô lỗ như vậy hả. Đúng là nghèo hèn mãi không bước vào giới thượng lưu được.”
“Ha… Tôi mới không cần.”
Đồng Tịch cười khuẩy.
Anh ta nhìn xung quanh một vòng thấy chỉ có mình Đồng Tịch. Cười giễu.
“Chậc! Đừng có nói với anh mới đây đã có thai với tên què đó. Đúng là giả vờ cũng hay thật.”
“Đó là chuyện của tôi không cần anh quan tâm.”
Tô An Kiều liền bồi thêm.
“Vậy là cô ta đã cắm sừng anh từ trước rồi. Lợi hại thật. May mắn là anh không kết hôn với cô ta không lại đi đổ vỏ rồi.”
“Em nói đúng.”
Đồng Tịch cũng lười nói chuyện với họ. Tâm trạng không tốt giờ lại gặp hai người này. Cô xoay người muốn rời khỏi.
Cổ tay liền bị giữ lại bởi lực không hề nhẹ.
Đồng Tịch nhíu mày muốn rút tay lại nhưng không thể.
“Buông ra.”
“Không thì sao?”
Anh ta quát lên.
Bỗng vật gì đó ném thẳng vào mặt Hà Duy khiến anh ta đau điếng loạng choạng lùi về sau ôm mặt mình.
“…” Đồng Tịch cũng giật mình nhìn về phía sau. Là Lục Tử Ngôn.
Mặt anh ta toàn là máu.
Tô An Kiều cũng sửng sờ đứng bất động.
“Ai dám.”
Lục Tử Ngôn gõ lên thanh chắn xe lăn giọng lạnh lẽo.
“Nếu lần sau còn quấy rối cô ấy. Sẽ không nhẹ như vậy đâu.”
“Mày… Mày…” Hà Duy tức muốn hộc máu.
Ngón tay đan chỉ về phía anh bị giữ lại. Lực tay khiến anh ta đau đến mức thét lên.
“Đau. Gãy mất, thả ra nhanh. Tao sẽ kiện mày.”
“Có cần tôi giúp anh gọi điện thoại không.”
“Á… Đau…. Quá!”
Giọng càng lúc càng thảm.
Tô An Kiều sợ hãi lùi lại phía sau.
Đồng Tịch lúc này mới giật mình trước vẻ ôn nhu thường ngày của Lục Tử Ngôn.
“Lục Tử Ngôn, thả ra đi.”
Lục Tử Ngôn hất tay anh ta ra, nắm lấy cổ tay cô.
“Có đau không?”
Đồng Tịch lắc đầu, cô sắp ngốc đến nơi luôn rồi. Sao cùng một khoảnh khắc mà thái độ hoàn toàn khác nhau. Cái này lật mặt còn hơn lật bánh trán nữa.
Lúc này, Tô An Kiều mới chạy đến đỡ anh ta đứng dậy lắp bắp.
“Hai, hai người, đợi đó.”
Cô ta đỡ Hà Duy rời khỏi.
Đồng Tịch thở phào, nhìn xuống chiếc điện thoại nằm trên nền gạch.
“Anh có sao không?”
“Vẫn ổn.”
“Anh ta là người thù dai. Anh không sợ sao?”
“Em nghĩ sao?”
“…” Đồng Tịch. Chắc là câu hỏi thừa rồi.
Vị bác sĩ bước ra khỏi phòng khám đi đến.
“Thủ tục tôi đã chuẩn bị xong. Hai người có thể về được rồi.”
“Hả? Tiền thanh toán là bao nhiêu?”
“Đã thanh toán xong. Để tôi gọi xe giúp hai người.”
“…” Đồng Tịch. Có cái gì đó sai sai.
“Em muốn tiếp tục ở lại đây à.”
Cô vội vàng lắc đầu.
“Không có.”
Trước khi đẩy anh về phòng để thu dọn quần áo, cô còn không quên nhặt lên chiếc điện thoại.
Anh hướng mắt về hộp giữ nhiệt trên bàn.
“Mua cho tôi sao?”
“Ừm! Anh ăn đi để tôi thu dọn.”
Anh đưa tay lên vẫn còn cắm ống truyền dịch.
“Em đút tôi được không?”
“Ừm được.” Cô có chút ngập ngừng. Hai người cũng không thân đến mức độ đó… Với lại, ai vừa rồi còn ném cả điện thoại vào mặt Hà Duy đến vỡ cả đầu. Nhưng nói gì thì nói chiếc điện thoại này chắc chắn kinh khủng thật. Không một vết trầy xước.
Cô mở hộp giữ nhiệt ra.
Tay cầm muỗng, sao tự nhiên mình lại hồi hộp như vậy. Hít sâu một hơi, cô ngồi xuống cạnh anh.
Lục Tử Ngôn khẽ cười, tay nhận lấy.
“Đùa thôi, em không cần căng thẳng như vậy. Tôi tự ăn được.”
Đồng Tịch mắt chớp chớp.
“Không cần thật sao.”
“Ừm!”
Vị bác sĩ lúc nãy mở cửa bước vào.
“Cậu đang ăn à. Vậy tôi quay lại sau vậy.”
“Không cần.”
Thật ra, anh ăn để cho cô vui thôi. Anh cũng không nuốt nổi. Giờ anh thật sự là không khỏe một chút nào.