Chương 36
“Hôm nay con muốn mua gì?” Ông chủ độ chừng sáu mươi tuổi, ông là người Quảng Nam nên ông không xưng hô theo lệ thường là ông – cháu mà xưng là ông – con.
Ông chủ là người khá vui tính nên ông cũng hay kể cho Vũ An nghe nhiều chuyện. Chẳng hạn như ý nghĩa của con số 44. Đó là ngày mà ông chủ cửa hàng gặp bà chủ. Hai người họ gặp nhau và về chung một nhà ở độ tuổi xế chiều, độ tuổi mà những người cùng tuổi của ông đã lên chức ông ngoại, ông nội thì ông mới tìm được bến đỗ của đời mình.
Vũ An đẩy nắp, thò tay lấy ra hai túi kem đá trong tủ mang đến chỗ tính tiền.
“Dạ con gửi.”
Không khí ngoài trời nóng hừng hực như một cái lò bát quái, Vũ An ngồi trên ghế đá dưới gốc cây sấu, đung đưa chân ngồi đếm.
“Một…hai…ba.”
Vừa nhẩm trong miệng đến số ba thì cũng là lúc Nguyên Khang mở cửa kính bước vào cửa hàng. Vũ An lấm lét nhìn anh đi ra rồi đi vào cửa hàng vào chiều thứ tư mỗi tuần. Chỉ cần như thế trong lòng đã vui mừng khôn xiết, thầm mỉm cười.
Thi thoảng, Vũ An vụng trộm đi cách xa một khoảng, một bước chân của anh bằng hai bước chân của cô. Vậy nên, cô thường tăng tốc, sải bước rộng để có thể đuổi kịp anh. Có lần, Vũ An bước được vài bước thấy Nguyên Khang khựng người lại, khi anh ngoảnh đầu nhìn ra phía sau thì cô rụt cổ, vội cúi người vờ buộc dây giày.
Đôi lúc sẽ vờ lựa bánh thật là lâu chỉ để đổi lại có thể nhìn anh lâu hơn một chút, Vũ An từng tham lam ôm một mong muốn đồng hồ thời gian chạy chậm hơn một chút, để cô có thể len lén nhìn anh trong cửa hàng 44 dài hơn vài phút.
Trong một lần lướt Facebook, Vũ An nhìn thấy một status.
“Chúng ta đều là nhân vật chính trong cuộc đời của mình.”
Vũ An gặm bánh mì, hai chân đung đưa, sau đó lại nhìn vào gương mặt chi chít mụn bọc phản chiếu trong gương soi mặt đặt bên cạnh. Tâm trạng như quả bóng bay bị xì hơi bay tụt trong không trung.
“Người yêu anh ấy có thể là cô gái nào đó, nhưng người đó vĩnh viễn không phải là mày.”
Nếu như cuộc đời này là vở kịch thì anh sẽ là nam chính sánh đôi cùng nữ chính của mình trong suốt câu chuyện. Còn cô, với tư cách là nhân vật quần chúng cùng anh đi qua một đoạn đường, sau đó từ từ rời đi mà không ai hay biết.
Mặc dù biết là vậy, nhưng Vũ An không kiềm lòng được mà âm thầm đi phía sau anh trên con đường Nguyễn Trãi, “cùng anh” ngắm nhìn ánh tà dương nhuộm đỏ không gian khi ngày tàn. Hay lén lút viết hàng ngàn lần chữ cái K trên tờ giấy nháp trong giờ Toán nhưng sau đó vội đè mực xanh xóa đi.
Tiết Toán ngày hôm ấy, cả hai người bạn ở bàn bên cạnh đều quên đem sách, một người mang nhầm sách Toán tập một, một người không mang sách. Vậy nên, Vũ An mới đưa cuốn sách Toán cho bàn bên cạnh.
Bên trong sách Toán kẹp một tờ giấy nháp, ở trên viết hàng loạt chữ K in hoa sáng tạo, còn vẽ một hình trái tim bao bọc bên ngoài. Bạn nữ chưa kịp gấp sách lại che giấu tờ giấy nháp kia thì bạn nam ngồi bên cạnh đã phát hiện ra, cậu ta nhoài người, vươn tay cướp tờ giấy nháp, đọc to thành tiếng.
“K là Khoa à?”
Bởi vì trong lớp cũng có một bạn nam tên Khoa nên mọi người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt hưng phấn thích thú muốn xem kịch.
Thời khắc đó, Vũ An như bị xiềng xích đứng trên ổ kiến lửa, nhưng cô tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong, chỉ còn cách âm thầm chịu đựng.
Trong toàn bộ vở kịch, Vũ An đều là người đứng sau cánh gà âm thầm quan sát anh từ xa, nhưng rồi ai đó đứng ở phía sau lại đẩy nhào ra ngoài, buộc cô phải đối diện với thực tại.
Ánh mắt của các bạn trong lớp như gắn thêm radar không ngừng dò soát, vẻ mặt hớn hở hiện rõ trên mặt khi chứng kiến màn kịch này. Khi ấy, cô cảm thấy như trời sập xuống, tầm mắt trở nên mờ nhạt, không nhìn rõ những gương mặt thân quen, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm trên trán, tay buông lỏng siết chặt thành nắm quyền. Cô mơ hồ gọi ra một cái tên nhằm che giấu tình cảm thầm kín trong lòng.
“Tưởng thằng nào, ai dè là mấy thằng Hàn Quốc.” Nam sinh cố ý nâng giọng, đầy vẻ khinh miệt, giễu cợt.
“Mày nói cái gì vậy hả?” Bạn nữ ngồi bàn trên bức xúc, quay xuống hét vào mặt.
Ngay sau đó đã tạo nên một làn sóng phản đối kịch liệt giữa nam sinh và nữ sinh trong lớp kéo dài gần đến nửa giờ đồng hồ. Trận cãi nhau chỉ kết thúc khi giáo viên dạy Toán quay trở về lớp học.
Cũng kể từ ngày ấy, Vũ An không còn viết tên của anh trên giấy nữa.
(…)
Tháng chín năm ấy.
Sau hôm khai giảng, Vũ An không nán lại uống trà sữa tại quán gần trường học với bạn bè mà trở về nhà. Cô không đi đường gần dẫn về nhà mà cố ý đi vòng qua một con đường hoa dẫn đến cửa hàng 44.
Từ xa, Vũ An đã nhìn thấy các chú mặc trang phục xanh lam đang bắt ghế cao, trèo lên xé bảng hiệu màu đỏ in số 44. Một nhóm đứng ở dưới xé các poster dán trên tường. Cô dừng chân, ngó vào cửa kính, bên trong trống rỗng, các gian hàng, kệ bán đồ đã được tháo gỡ xuống.
Trái tim như bị ai đó bóp chặt.
Cô đến gần nhân viên đang tháo dỡ poster, lấy hết can đảm hỏi.
“Chú ơi, cho cháu hỏi cửa hàng đóng cửa rồi ạ.”
“Ừ.”
Qua lời kể, Vũ An mới hay tin vì để lo liệu tiền thuốc men, chăm sóc cho người vợ mắc căn bệnh ung thư gan nên ông chủ đã sang bán lại cửa hàng 44 cho người khác. Khoảng một tháng nữa, cửa hàng sẽ chuyển qua bán đồ trẻ sơ sinh.
Chẳng biết cô đã đứng ở đó bao lâu, vị ngọt béo ngậy của viên kẹo tan dần trong khoang miệng bỗng chốc lại đắng ngắt.
Bầu trời chuyển dần sang tối mù mịt, mây đen vần vũ như nổi bão, dòng người vội tăng tốc độ để có thể trở về nhà trước khi mưa, riêng Vũ An đứng trầm ngâm nhìn vào một khoảng không gian vô định, bóng mây u buồn phảng phất trong mắt.
Những tháng ngày sau đó, tâm trí của cô như bị gió cuốn đi, thơ thẩn như người mất hồn. Vũ An chống cằm đưa mắt nhìn đàn kiến lửa bò trên cành cây gần cửa sổ, nhìn những nụ hoa chớm nở màu đo đỏ, nhìn những cánh chim đang sải cánh bay trên nền trời xanh.
“Vũ An!”
“Vũ An!”
Cho đến khi, Lam Phương huých vai bảo cô đứng dậy trả lời câu hỏi, cô mới cuống quýt đứng dậy nhìn vào cuốn vở soạn văn mà Phương đẩy sang.
“Đến khi nàng mất, Trương Sinh…”
Sau kỳ thi học kỳ một, Vũ An rớt xuống hạng mười lăm trong lớp, tụt mười hạng.
Khi ngồi trong phòng thi Vũ An đã biết không làm được bài nên đến ngày họp phụ huynh. Sau khi mẹ vừa ra ngoài, cô trèo lên con xe tức tốc đạp đến công viên, đến nơi cô tấp xe vào sát vách tường, ngồi chơi xích đu cả buổi chiều. Đến khi trời tối muộn, biết không thể cứ tránh mặt mẹ nên cô mới lủi thủi vừa đi vừa dắt xe đạp, cúi đầu nhìn xuống đất, lòng rối mù như tơ vò.
Trong phòng khách, mẹ An ngồi bắt chéo chân đợi sẵn ở đó, bà nâng tách chè xanh thưởng thức vị đậm đặc, nhâm nhi bánh đậu xanh.
Cô mở cửa len lén bước vào bên trong, thấy mẹ đã ngồi sẵn ở đó thì nuốt nước bọt, lí nhí chào mẹ rồi đặt cặp sách ngồi ở vị trí đối diện.
Khác hẳn với dự đoán ban đầu của cô, mẹ An liếc nhìn cô một cái không khỏi thở dài, xoa thái dương, dịu giọng.
“Gia đình không ép buộc con phải thế này thế kia, không ép con phải giành được giải cao trong các cuộc thi. Chỉ cần con cố gắng hết sức học tập là được. Nhưng hôm nay, con làm mẹ thất vọng.”
“Từ lúc con học lớp sáu đến hiện tại, thành tích luôn ở hạng năm, nhưng tại sao học kỳ này lại tụt dốc như thế? Có thể kể cho mẹ nghe, con đang gặp chuyện gì không?”
Vũ An cụp mắt, nhỏ giọng.
“Mấy hôm nay tâm trạng con không được ổn định nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Con cần vài ngày để điều chỉnh lại tâm trạng ạ.”
“Hai tuần nhé?”
Vũ An cụp mắt, gật đầu thỏa thuận.
Trong vòng hai tuần, Vũ An làm mọi cách để quên đi anh, nhưng không cách nào quên được. Có lẽ sau khi thích một người, ở bất cứ đâu cũng liên tưởng đến người đó. Chẳng hạn như nhìn một cái tên trên mạng cũng nghĩ đến anh, nhìn một món đồ ăn cũng nghĩ đến anh, đi ngang qua con đường Nguyễn Trãi cũng nghĩ đến anh.
Cô biết rằng không thể buông bỏ mối tình thầm kín này, chỉ còn cách đối diện với cảm xúc thật, nói cho chính mình biết rằng rằng.
Mai Vũ An thật sự thích Dương Nguyên Khang.
Có lần, Vũ An nhìn thấy tên của anh trên tờ báo Thanh Niên với tiêu đề.
“Ngoại hình gây sốt cả mạng xã hội của nam sinh đạt giải nhì môn Sinh cuộc thi HSGQG.”
Cô không kiềm lòng được mà nhấn vào bài báo. Trong tấm ảnh, Nguyên Khang mặc áo sơ mi ngắn tay, cánh tay dài trắng lạnh nhìn rất có lực, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ điện tử màu đen. Anh không tạo dáng gì cả, chỉ nhìn vào máy ảnh nở nụ cười nhàn nhạt. Nhưng chỉ như thế cũng khiến trái tim đập liên hồi, cô mím môi, lặng lẽ chụp màn hình.
Trong một vài khoảnh khắc, Vũ An cảm thấy cô giống như người theo đuổi ánh sáng.
Cô muốn dốc hết sức để đuổi kịp anh, muốn cùng hít thở không khí dưới mái trường Dương Minh, muốn cùng anh đứng trên bục nhận giải thưởng.
Nghĩ vậy, Vũ An lấy một tờ giấy note màu hồng nhạt nắn nót viết dòng chữ.
Nhất định phải đỗ THPT Dương Minh.
Có như thế mới có thể gặp được anh.
Dòng cuối cùng, Vũ An chôn giấu vào sâu nhất của tâm can.
Mỗi khi đi ngang qua THPT Dương Minh, Vũ An áp hai tay vào cửa kính, khuôn mặt kề sát cửa sổ, ngắm nhìn ngôi trường bao bọc bởi màu vàng nhạt, mái ngói đỏ tươi, những ô cửa vòm bằng kính trong suốt.
Vũ An bất giác nhoẻn miệng cười.
“Dương Minh! Đợi tôi nhé.”